"Ramuja, cậu sẽ không hoàn thành việc dọn dẹp khu vườn nếu cấu chỉ đứng đây ngắm ngọn tháp của Thiếu gia." Bà Bennie nói đùa.
"À, vâng, tôi sẽ hoàn thành việc này nhanh chóng." Cậu gật đầu và nhanh chóng quét những chiếc lá rơi. Mỗi lần phải gặp mặt Thiếu gia, cậu luôn cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được. Nhưng khi cậu đang theo dõi anh ấy trong vô thức, cậu đã bị Bà Bennie bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào ban công của tháp Thiếu gia.
'Có chuyện gì với tôi vậy?'
'Tôi biết anh ấy thậm chí còn không coi tôi là một con người. Mong muốn này là gì?'
'Tỉnh lại đi Ramuja. Thức dậy.'
Sau khi dọn dẹp mọi thứ trong vườn, cậu ngồi trên mặt đất với Bà Bennie và ăn trưa. Tuy nhiên, trước khi cậu ăn xong, ai đó đang đến gần nơi này. Một người giúp việc tiếp cận họ, nhưng cô ta không phải là người giúp việc bình thường, cô ta là người phục vụ riêng của Nữ công tước.
Cô hầu gái ngẩng đầu lên và nói: " Cậu, nô lệ của Thiếu gia, Nữ công tước triệu tập cậu đến tháp của bà ấy."
Cậu đã có linh cảm xấu về điều này. Liệu cuối cùng Thiếu gia có tìm ra cách khác để đùa giỡn cậu không? Vui vẻ với cậu? Nhưng nếu bao gồm cả Nữ công tước, cậu chỉ âm thầm nước bọt và cầu mong họ sẽ không làm tổn thương cậu nhiều.
Cậu đi theo người giúp việc cho đến khi cậu đứng trước cửa của bà ấy. Người giúp việc gõ cửa, nhưng cánh cửa đã mở ra ngay lập tức trước khi cô ấy có thể chạm vào tay cầm.
Cậu nhìn thấy Thiếu gia với đôi mắt cực kỳ cảnh giác. Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Anh mở miệng, mấp máy môi nhưng không có âm thanh nào được phát ra khỏi miệng. Sau đó, anh vội vàng rời khỏi hành lang. Bản thân cậu cũng sửng sốt, bởi vì trong trí tưởng tượng của cậu, chuyển động của đôi môi anh ấy tạo thành câu: 'Ta xin lỗi.'
'Điều đó là không thể, đừng mơ mộng nữa, Ramuja.'
Cậu bước vào phòng và người giúp việc dẫn cậu đến quỳ trước Nữ công tước.
Nữ công tước đang ngồi trên chiếc ghế nhung, dáng vẻ bệ vệ của bà ấy vẫn luôn coi thường cậu. Cậu chào bà ấy: "Người nô lệ thấp kém này đến theo sự triệu hồi của Nữ công tước."
Sau khi nghe cậu chào, Nữ công tước liếc nhìn một người hầu đang cầm roi. Người hầu gật đầu và giáng một roi vào lưng cậu. Cậu ngay lập tức ngã xuống, nhưng vẫn tiếp tục lấy lại vị trí của mình và quỳ trước Nữ công tước.
Người hầu gái đã gọi cậu trước đó nói: "Nữ công tước đã được Hoàng đế phong cho danh hiệu Nữ công tước Hoàng gia. Mọi người hầu đều phải gọi bà ấy là Nữ công tước Hoàng gia."
"Người hầu này thật ngu xuẩn khi xúc phạm Nữ công tước Hoàng gia. Người hầu này cầu xin Nữ công tước tha thứ." Cậu nói. Trong khi cậu ngạc nhiên rằng cậu nên gọi bà ấy là Nữ hoàng, cậu đã làm theo cách nói thường xuyên của mình với các quý tộc.
Nữ công tước dường như không quan tâm, bà ấy nói: "Ta đang nghĩ về việc tha thứ cho ngươi, nhưng ta gọi ngươi đến đây vì một hành vi phạm tội khác."
"Tôi thật ngu ngốc, tôi không biết mình đã phạm tội gì?" cậu run rẩy. Tuy nhiên ngay cả khi cậu xin lỗi bây giờ, cậu biết rằng Nữ công tước đã lên kế hoạch trừng phạt cậu, có thể là yêu cầu của con trai bà.
"Sai lầm của ngươi là có ý nghĩ đến việc quyến rũ con trai ta." bà nói với một nụ cười nhẹ trên môi: "Ngươi đang nghĩ về việc quyến rũ con trai ta cho đến khi anh ấy nhận thấy tầm quan trọng của ngươi, khi đó ngươi sẽ đảm bảo được vị trí của mình trong tâm trí và trái tim của anh ấy. Bây giờ hãy nói cho ta biết, có đúng không, con đĩ?"
Cậu run lên và lập tức trả lời: "Người hầu này không dám. Người hầu này chỉ là..."
"Hãy ngậm ngay những lời nói dối vô ích của ngươi. Ta biết quá khứ của ngươi là nô lệ tình dục và thậm chí cho tất cả những tên nô lệ trước đây và chủ nhân của ngươi. Đại công quốc Đồi Bão không phải là nơi để ngươi thực hiện những ý tưởng xấu xa như vậy, đặc biệt là đối với con trai ta".
Cuối cùng cậu trở nên im lặng, chân cậu trở nên lạnh ngắt và cậu không dám ngẩng đầu lên. Nữ công tước cười khúc khích và trong tiếng cười khúc khích của bà ấy, cậu có thể cảm nhận được sự độc ác.
"Nhưng ta là một nữ quý tộc nhân từ, ta sẽ cho cậu hai sự lựa chọn." Bà ta cầm một túi tiền trên bàn và ném nó trước chân cậu.