Aster giữ im lặng trong khi ánh mắt ngày càng xấu đi, anh ghét sự im lặng.
Người hầu của anh nhìn anh, nhưng thay vì tỏ ra sợ hãi, cậu ấy mỉm cười và nói: "Thiếu gia, tôi thực sự biết ơn. Bời vì Thiếu gia đã mua tôi, tôi có thể sống tiếp."
Trái tim Aster hơi trùng xuống, nụ cười của cậu ấy khiến anh nhất thời bị đứng hình, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt của mình: "Dù ta có mua cậu hay không, cậu vẫn sẽ sống. Sẽ có người khác mua cậu."
"Không, không, thưa thiếu gia. Tôi là một nô lệ đã hết hạn sử dụng, nếu ngài không mua tôi, có thể tôi đã bị giết." Người hầu của anh vội vàng đáp.
"Bị giết?"
"Đúng vậy, tôi sẽ bị giết bởi không ai mua tôi." cậu nói, tay ôm chặt lấy chân Aster: "Tôi chỉ muốn sống thôi, Thiếu gia."
Aster dừng lại, ánh mắt anh cuối cùng cũng dịu đi mặc dù anh không nói gì. Aster gạt tay người hầu ra khỏi chân mình: "Sau này cậu vẫn phải đi cùng với ta, ta ghét một người đi trễ."
"Vâng. Tôi sẽ đúng hẹn." người hầu của anh lại mỉm cười, trái tim Aster có chút hụt hẫng.
Aster vội vã bước đến tòa tháp. Anh vẫn không hiểu người hầu của mình, nhưng trông cậu ấy thực sự biết ơn anh. Nếu điều đó là sự thật thì người hầu này là thật lòng với anh, với Lãnh chúa trẻ của đại công quốc Bão táp.
Aster nhìn thấy người hầu gái đã chuẩn bị xong bồn tắm cho mình, cô ta cáo lỗi, để anh lại một mình trong phòng.
Anh vội vàng cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, có lẽ tắm một cái sẽ làm hạ nhiệt nhịp tim của anh. Trái tim anh thực sự đã đập gấp hai lần khi người hầu của anh mỉm cười.
'Có lẽ vì hiếm khi có một người hầu cưới với ta, hậu hết họ đều tỏ ra sợ hãi. Chắc là vậy.'
'Dù sao đi nữa, nếu cậu ấy thật sự chân thành, điều đó có nghĩa là chúng ta có thể trở thành bạn bè.'
Aster rất vui. Cuối cùng, có một số tiến bộ trong mối quan hệ này. Anh cũng có thể có một người bạn, một người bạn đồng hành thật lòng với anh. Không hề hay biết, môi anh cong lên và anh cười rất lâu.