"Cậu đã ở đây khi tôi đang ngủ?" Thiếu gia hỏi. Anh ấy mất bình tĩnh. Lần đầu tiên, đôi mắt của anh ấy mở to và sự sắc bén biến mất, đôi mắt của anh ấy giờ giống như đôi mắt to của một con cún con.
Cậu cười thầm trong bụng, nhưng khẽ gật đầu trả lời: "Vâng, thưa Thiếu gia."
Biểu hiện của Thiếu gia thật buồn cười. Anh ấy trông sững sờ, và sau đó khuôn mặt trở nên đỏ như quả cà chua. Anh ấy mở miệng, rồi mím môi như muốn nói điều gì đó. Anh quay lại và nói: "Cậu có thể đi ngay bây giờ."
Anh lại tiếp tục thờ ơ như thường ngày trong lời nói của mình. Cậu muốn cười khúc khích. Nếu đây là cách Thiếu gia thể hiện sự thống trị của mình, thì anh ấy đã thất bại thảm hại.
"Thứ lỗi cho tôi, Thiếu gia, nhưng tôi nên làm gì tiếp theo?"
"Ta cho phép cậu tham quan dinh thự." Thiếu gia nói, anh ấy lấy ra một chiếc chuông bạc và lắc nó.
"Vâng, Thiếu gia." Người hầu canh cửa bước vào phòng. Cô ấy liếc cậu với vẻ khinh thường, nhưng không nói gì.
"Chiristie, đưa người hầu này của tôi đến một quản gia nào đó. Cậu ấy cần biết thêm về dinh thự." Thiếu gia ra lệnh. Cô hầu gái Christie gật đầu và xin phép ra ngoài, "Thứ lỗi cho tôi, Thiếu gia."
Cậu quay lưng đi theo người giúp việc nhưng bị chặn lại bởi một tiếng gọi vội vã từ phía sau: "Cậu..."
Cậu quay lại và mỉm cười với Thiếu gia, "Vâng, Thiếu gia."
"Ngày mai, hãy đến chỗ ta lúc bình minh. Ta mong cậu sẽ đến sớm hơn", giọng của Thiếu gia trở nên nhẹ nhàng hơn và mặt anh đỏ lên, "Chờ ta ở khu vườn phía đông."
"Tôi sẽ đợi ngài trong vườn trước khi rạng đông, thưa ngài." cậu đáp, rồi cáo lỗi.
Cậu không thể giữ được nụ cười của mình. Thiếu gia rất dễ thương. Khuôn mặt đỏ như củ cải của anh ấy ám chỉ sử bối rối đã xóa bỏ hoàn toàn thái độ được cho là độc đoán của anh ấy. Vẻ mặt sững sờ của anh ấy đã thay thế cho thái độ thờ ơ lạnh lùng khi cậu nhìn thấy anh ấy trước đó. Cậu rất hài lòng khi biết rằng thiếu gia không phải một người đàn ông tàn nhẫn. Ít nhất điều đó cũng đảm bảo an toàn cho cậu lúc này.
Anh ấy còn muốn cậu cùng ra vườn vào sáng mai. Cậu đã có được sự ưu ái của anh ấy, vậy là quá đủ.
Cậu đi theo người hầu gái, người đã chuyển cậu cho một quản gia. Mặc dù quản gia cũng lộ ra vẻ khinh thường, nhưng ông ta không có lời nói nào hạ thấp. Ông ấy làm công việc của mình là đi dạo quanh cùng cậu và giải thích về những gì bên trong dinh thự.
Mặt trời lặn khi người quản gia kết thúc chuyến tham quan cùng cậu. Họ dừng lại ở khu vườn phía đông, nơi cậu gặp Thiếu gia sáng nay. Những chùm hoa lay động khiến cậu nhớ lại mùi tóc của Thiếu gia. Nó cũng tương tự như khu vườn này, tươi mát, ngọt ngào nhưng không quá đậm khiến bạn khó chịu. Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng sự hiện diện của Thiếu gia ở đây. Nhưng, trước khi trí tưởng tượng đi xa hơn, cậu đã lắc đầu và tự tát vào má mình.
'Không, điều này là sai trái, mình không nên để bị quyến rũ.'
Cậu lại tát vào má mình. Cậu nhận ra rằng Thiếu gia có vẻ đẹp quyến rũ chết người chỉ với hai lần găp. Tuy nhiên, có được sự ưu ái của Thiếu gia như một người hầu riêng và không bị loại bỏ là quá đủ. Cậu không nên đuổi theo những điều xa vời.
Cậu chạy nhanh về phòng ăn, vì giờ ăn tối của nông nô sắp bắt đầu. Cậu cần ăn uống, nghỉ ngơi và thức dậy sớm vào ngày mai. Thiếu gia đã mong cậu đến khu vườn sớm hơn.
Môi cậu nhếch lên và cong lên một chút. Nghĩ đến cảnh Thiếu gia trong khu vườn khiến cậu vui sướng phần nào.
'Như mặt trăng lấp lánh trên bầu trời
Một đêm giống như ngày
Những cảm xúc kỳ lạ từ từ nhen nhóm
Và tôi, chúng tôi, đang chờ đợi.'