Đèn trong phòng không sáng.
Tô Mặc Yên dựa vào cửa một lúc lâu, cuối cùng trượt theo cửa rồi ngồi trên mặt đất.
Trong bóng tối, cô ngồi ôm đầu gối của mình.
Làn môi nóng bỏng, nụ hôn trong lối đi an toàn vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức của cô
Tô Mặc Yên vùi mặt vào đầu gối, hối hận vì cô đã không chủ động đẩy Lục Cẩm Bạch ra, đồng thời hối hận vì tát anh một cái cùng với cái vật qua vai ấy.
Thực ra lúc còn trung học, có một chàng trai tỏ tình với cô rồi bị từ chối thì cũng muốn cưỡng hôn cô.
Lúc đó Tô Mặc Yên đã phản ứng rất nhanh, tại chỗ vật một cái qua vai, đem người ấn xuống đất rồi đánh.
Sau đó, bằng một cách thần kỳ nào đó câu chuyện đã lan truyền khắp trường
Không rõ Tô Mặc Yên đã được truyền lại như thế nào thì nào thì không rõ lắm nhưng kể từ đó về sau không còn chàng trai nào chạy đến tỏ tình với cô nữa.
Mỗi lần nhìn thấy cô đều giống như gặp quỷ
Ngay cả Lục Cẩm Bạch cũng không ngoại lệ.
Khi đó cơ thể anh ốm yếu, thân thể gầy gò, mảnh khảnh so với con gái còn thanh tú hơn
Tô Mặc Yên cảm thấy khí chất của anh rất sạch sẽ, khác hẳn với đám con trai xung quanh cô hay chửi thề và mặt mũi luôn tỏ vẻ.
Một chàng trai như tiên giáng trần,quả thực làm cho người ta thương tiếc.
Tô Mặc Yên thích cái nhíu mày vô tình khi anh phiền lòng, cũng thích độ cong của đôi môi mỏng và nếp nhăn nhẹ ở khóe môi khi tâm trạng anh trở nên vui vẻ.
Ngay cả nước giặt có mùi thơm của cây sơn chi trên quần áo của anh cũng rất dễ ngửi
Nhưng trong lòng Lục Cẩm Bạch có chút sợ cô.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Tô Mặc Yên biết rằng anh thích cô gái dịu dàng, nhã nhặn như chim nép vào người, cô cũng muốn thay đổi thành như thế.
Nhưng đôi khi cô lại không thể kiểm soát được tính khí bạo lực của mình cùng với phản ứng theo bản năng của cơ thể mình.
Ví dụ như cú vật ngã trên hành lang vừa rồi.
Nghĩ đến ánh mắt khiếp sợ của người đàn ông lúc ấy, Tô Mặc Yên chỉ có một suy nghĩ ở trong đầu.
Trong thời gian tới anh chắc chắn sẽ sợ cô rồi
Trong không gian yên tĩnh của bóng đêm, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Từ nụ hôn vội vàng,vụng về kia, đến việc Lục Cẩm Bạch hiểu lầm rằng cô và Phó Tri Yến đang có loại quan hệ như vậy … Trong lòng Tô Mặc Yên đã cảm thấy rất khó chịu.
Cô đã nhiều lần tự nhủ với bản thân rằng mối tình đơn phương của cô ấy đã kết thúc từ lâu.
Đừng nghĩ về Lục Cẩm Bạch nữa.
Ban đêm, 11 giờ 50, Lục Cẩm Bạch đi ra khỏi bệnh viện.
Mặc dù tay phải đã được nắn trở lại nhưng bác sĩ dặn dò vẫn phải chăm sóc thật tốt.
Từ Thanh Thành cảm ơn anh ta một lúc, sau đó mới hấp tấp đuổi theo Lục Cẩm Bạch chân dài đang sải bước đi ra bên ngoài.
“Em đi chậm một chút,em vội vàng như vậy lam gì?”
“Anh nói nếu không chúng ta đặt vé máy bay bay đến Paris đi, dù sao tối nay em cũng đã đắc tội đến Người đẹp Tô rồi, đêm nay nhất định em sẽ không gặp cô ấy nữa.”
Mặc dù giọng điệu của Từ Thanh Thành nghe có vẻ hơi phấn khích, giống như đang bỏ đá xuống giếng
Nhưng điều hiếm thấy chính là Lục Cẩm Bạch lại không liếc anh ta với ánh mắt giết người
Lúc này, anh đang cầm điện thoại di động trên tay trái, xóa rồi viết vào ô nhập tin nhắn của giao diện trò chuyện WeChat.
Đã gần đến o giờ ngày thứ ba của tháng ba, sinh nhật của Tô Mặc Yên.
Lục Cẩm Bạch còn chưa nghĩ xong lời chúc mừng, không biết sao nhịp tim của anh lại nhanh không thể giải thích được.
Năm xưa khi đi thử vai cho một vai diễn quan trọng nào đó,anh chưa từng lo lắng như vậy.
Nhưng mà thời gian sắp không còn kịp nữa.
Lục Cẩm Bạch nóng lòng, gấp đến độ lên mạng tìm kiếm một lượt các lời chúc mừng sinh nhật.
Nhìn từ đầu đến cuối, tất cả đều là những lời chúc mừng kiểu cũ kỹ, không có gì mới mẻ cả.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Người đàn ông cau mày quay lại nhìn về phía Từ Thanh Thành ở bên cạnh.
“Em bảo anh tìm người mua dâu tây gửi qua chưa?”
“Anh gửi rồi,anh gửi cùng với bánh kem và hoa hồng.”
Từ Thanh Thành quay đầu lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Đã gần nửa đêm rồi, chắc là đã giao đến rồi.”
Lục Cẩm Bạch hỏi lại: “Anh gọi điện hỏi lại đi, đừng để người giao hàng đã làm mất bức thư mà chính tay em viết. “
Từ Thanh Thành:” … “
Anh nhớ tới khi đang chờ kết quả, Lục Cẩm Bạch kêu anh ta ra ngoài mua một tờ giấy viết thư thật xinh đẹp, dùng tay trái để viết bức thư thần bí kia.
Trong khi gọi điện thoại di động cho trợ lý của Lục Cẩm Bạch, Từ Thanh Thành hỏi: “Em có chắc người đẹp Tô sẽ hiểu được chữ viết nguệch ngoạc mà em viết bằng tay trái đấy không? “
Em gửi WeChat không được sao?
Lục Cẩm Bạch không trả lời.
Anh đang đứng trên bậc thang bên cạnh bồn hoa của bệnh viện.
Dáng người cao lớn,thẳng tắp bị ánh sáng của đèn đường kéo ra thành một cái bỏng mảnh khảnh.
Vào lúc 23:59, người đàn ông cuối cùng cũng viết được một dòng hoàn chỉnh mà không cần xóa.
Đúng lúc 0 giờ ngày thứ ba của tháng ba, gửi cái tin nhắn kia cho Tô Mặc Yên.
Trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn tường đầu giường, ánh sáng mờ ảo.
Màn hình điện thoại nằm ở cuối giường sáng lên, có một tin nhắn WeChat gửi đến.
Ánh sáng trên màn hình kéo dài trong năm phút rồi lại tắt.
Tô Mặc Yên đang đứng phía sau cánh cửa thì bỗng có người gõ cửa.
Đứng cách một cánh cửa, cô hỏi: “Ai vậy?”
“Xin chào cô Tô, tôi là shipper, có một đơn hàng gửi cho cô. Vui lòng ký nhận một chút ạ”
Ở bên kia cửa, giọng nam hơi mơ hồ, nhưng nghe rất lạ.
Vài giây sau, Tô Mặc Yên kéo cánh cửa với chốt an toàn ra, mở ra một khe hở.
Ánh đèn ngoài hành lang xuyên qua mi mắt, màu đỏ tươi trong ánh đèn có chút chói mắt.
Hương thơm ngọt ngào của hoa hồng thoang thoảng trong không khí.
Nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt trong bộ quần áo shipper đang đứng bên ngoài cửa.
Cả người Tô Mặc Yên dán vào mép cửa, một bàn tay vịn lên khung cửa.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Mặc Yên lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi không gọi đồ ăn mang đi, anh có phải giao nhầm à?”
Mặc dù Shipper không nhìn rõ mặt người phụ nữ, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc nhìn chăm chú lên số phòng trên cửa.
Anh ta mỉm cười và nâng bông hồng về phía trước: “Phòng 6020, là ở đây, không có sai.”
“Đây là hoa của cô, còn có bánh ngọt cùng với dâu tây.”
“Còn có một lá thư.”
Tô Mặc Yên mở cửa hẳn ra.
Đôi mắt rơi vào chiếc bánh và một giỏ dâu tây được bọc trong màng nhựa.
Trong lúc cô đang nghi ngờ, người bên kia đã nhét bông hồng kiều diễm vào tay cô.
Ngoài ra còn có một lá thư màu hồng nhạt.
Tô Mặc Yên ký tên tượng trưng bằng họ của mình.
Khi shipper đi vào thang máy, cô mới lần lượt lấy đồ từ cửa vào trong nhà.
Trong một khoảnh khắc, Tô Mặc Yên nghĩ rằng tất cả những chuyện này là do Phó Tri Yến sắp đặt.
Dù gì thì lúc trước anh cũng đã từng đề cập rằng hôm nay anh sẽ tổ chức sinh nhật cho cô.
Nhưng khi ánh mắt rơi vào giỏ dâu tây,Tô Mặc Yên đã quyết định bác bỏ ý tưởng này
Cất vài phần không dám xác định đi, cô mở lá thư ra.
Những kí tự nguệch ngoạc đập vào mắt, ngay lập tức vẻ mặt Tô Mặc Yên liền bị đóng băng.
Anh chàng Lục Cẩm Bạch này … có phải là lá thư này được viết bằng chân của anh phải không?
Điều đầu tiên Tô Mặc Yên nhận ra chính là chỗ ký tên.
Mặc dù chữ không khác gì quỷ viết bùa, nhưng cô có thể mơ hồ nhận ra ba chữ “Lục Cẩm Bạch”.
Để hiểu rõ nội dung bức thư, Tô Mặc Yên đã ngồi ngay ngắn dưới ngọn đèn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Mắt cô có chút đau nhói, cuối cùng cô cũng biết Lục Cẩm Bạch đã viết gì.
Mở đầu là một lời xin lỗi, một lời xin lỗi vì đã hiểu lầm mối quan hệ của cô ấy với Phó Tri Yến, một lời xin lỗi vì những gì anh đã nói và hành động bốc đồng trong lối đi an toàn.
Thái độ lại rất thành khẩn, còn nói là nếu Tô Mặc Yên không hả giận,chờ khi anh từ Paris trở về sẽ để cô vật ngã thêm vài lần nữa.
Cuối cùng, lại tủi thân cầu xin cô lúc đó xuống tay nhẹ nhàng một chút.
Sau khi lá thư xin lỗi gửi đến phần phía sau, người đàn ông bắt đầu bán thảm.
Khuôn mặt nặng nề của Tô Mặc Yên từ từ dịu đi, trong lúc cô chưa kịp nhận ra thì mùa xuân trở lại.
Đến khi Tô Mặc Yên có thể tự mình phản ứng lại, trong lòng cô có một mớ hỗn độn mà cô không thể hiểu được, dường như được giải quyết dứt khoát bởi từng chữ như lá bùa ma quái của Lục Cẩm Bạch.
Anh luôn có loại ma lực này, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, khiến cho cô tức giận, làm cho cô cười.
Giống như trước đây.
Đặt tờ giấy viết thư có hình trái tim màu hồng nhạt của cô gái sang một bên, Tô Mặc Yên liếc nhìn chiếc bánh chưa mở ở trên bàn cà phê.
Và giỏ dâu tây đỏ lớn đó.
Cuối cùng ánh mắt cô cuối cùng rơi vào bó hoa hồng rực rỡ.
Có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật trên bó hoa.
Đủ thấy đây là những món quà sinh nhật mà Lục Cẩm Bạch đã chuẩn bị cho cô.
Anh nhớ ngày sinh nhật của cô.
Vậy lúc trước cái gọi là theo dõi thực chất là để tặng quà cho cô sao?
Trái tim của Tô Mặc Yên lại rối loạn.
Cô nằm trên giường và nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên cao cho đến khi hoa mắt mới thôi, sau đó mới nhắm mắt lại, đặt một cánh tay lên mí mắt.
Trong một hồi lâu, nhịp tim bắt đầu chậm dần đều.
Cô mới đưa tay cầm điện thoại nhìn thoáng qua thời gian.
Gần 1 giờ sáng rồi.
Một số tin nhắn WeChat chưa đọc nổi trên màn hình.
Sau khi vào giao diện WeChat, Tô Mặc Yên nhìn thấy tin nhắn do Lục Cẩm Bạch gửi đến.
[Tô Mặc Yên, anh chúc em mãi mãi mười sáu tuổi. Khuôn mặt tươi cười.jpg]vì hôn rồi nên mình xưng anh- em nhé Không phải mười tám tuổi, mà là mười sáu tuổi.
Bởi vì lúc đó cô hạnh phúc nhất, mẹ cô vẫn còn sống, xung quanh có một đám anh em tốt, Lục Cẩm Bạch cũng không hề đối xử lạnh nhạt với cô.
Những ký ức mong manh nhưng đáng quý như thủy tinh đã lâu không thấy dâng lên trong lòng
Hốc mắt Tô Mặc Yên nhanh chóng nóng lên, giọt nước xuôi theo đuôi mắt cô, một đường nóng hổi lăn xuống
Sau đó, cô thoát ra khỏi giao diện trò chuyện.
Tiện tay nhấp vào mấy tin nhắn do Phó Tri Yến gửi đến.
[Chúc mừng sinh nhật, những vì sao sáng. ]
[Bây giờ tôi có thể nói với cô rằng công ty đã sắp xếp một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho cô và có mời fan ở An Thành của cậu. 】
【Cố lên, Tô Mặc Yên. 】
Tin nhắn của Phó Tri Yến thì không thể không trả lời
Tô Mặc Yên trả lời một câu “Cảm ơn”.
Đối phượng nhắn lại một câu “đi ngủ sớm”.
Đối với tin nhắn WeChat của Lục Cẩm Bạch thì Tô Mặc Yên không trả lời.
Giống như nếu trả lời người đàn ông đó, sự mập mờ giữa họ sẽ kéo dài đến vô hạn.
Cũng giống như khi cô còn đi học.
Thực tế thì mọi người xung quanh đều nói rằng bọn họ giống như một cặp tình nhân.
Dù sao thì họ cũng đã từ mập mờ cùng với lãng mạng.
Đáng buồn là Tô Mặc Yên biết rằng họ chỉ giống như một cặp tình nhân, chứ không phải người yêu thực sự.
Rạng sáng ngày hôm sau, trợ lý Tiểu Đồng cùng với Tiểu Manh tới gỡ cửa.
Nói rằng Phó Tri Yến đã lên kế hoạch cho cô ta là hôm nay mang Tô Mặc Yên đi chơi những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở An Thành vui vẻ một chút
Về phần anh ta, nguyên nhân anh ta bay tới Thành Phố An Thành là vì muốn tham gia một cuộc đấu giá từ thiện quan trọng, anh ta cũng không đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật của Tô Mặc Yên.
Chỉ vì điều này mà trên đường đi Tiểu Đồng cứ ở bên tai Tô Mặc Yên nhắc mãi: “Dù sao thì Ảnh đế Lục có triển vọng hơn.”
“Sáng nay em có gặp Tiểu Mạnh – trợ lý của Ảnh đế Lục, anh ấy nói tối hôm qua anh Lục chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho chị Yên mà ngay cả chuyến bay cũng bị hoãn”
” Nghe nói lần này anh Lục đến Paris để quay một quảng cáo rất lớn. “
” Quảng cáo bị hoãn lại một ngày, phí phát ngôn đã trực tiếp bị giảm một phần ba, chắc hẳn là rất nhiều tiền. “
Tô Mặc Yên chỉ lắng lặng lắng nghe và không tham gia chủ đề này.
Còn về phần sinh nhật, cô đã quen với việc vắng vẻ.
Chỉ là thỉnh thoảng cũng không thể không tưởng tượng nếu như mọi chuyện tối hôm qua đều không xảy ra.
Có Lục Cẩm Bạch cùng tổ chức sinh nhật, chắc chắn sẽ rất ồn ào.
Cả buổi tối sinh nhật Tô Mặc Yên toàn bộ hành trình đều duy trì một nụ cười
Nó không giống như một buổi sinh nhật, nó giống như một fanmeeting nhỏ.
2-30 người thay phiên nhau chụp ảnh, ký tặng, như một dây chuyền lắp ráp bình thường.
Hơn 10 giờ đêm, bữa tiệc sinh nhật kết thúc thành công tốt đẹp.
Phó Tri Yến đến đón cô đi ăn khuya, sau đó cùng cô đi ra sân bay.
Chẳng qua là Phó Tri Yến bay ra nước ngoài tiếp tục chuyến công tác, còn Tô Mặc Yên thì trở về Hồ Thành.
Truyền thông Tri Ngữ có trụ sở chính tại Hồ Thành, cô sống trong một tiểu khu do công ty sắp xếp và bay về trong đêm.
Trong một tuần tới, hằng ngoại ngoại trừ huấn luyện cùng với học tập thì toàn bộ Tô Mặc Yên đều dành cho riêng mình.
Trong thời gian này, cô đã đi thử vai của đạo diễn Phương Hoài, vai nữ số 1 đã hoàn tất và ký hợp đồng xong xuôi rồi.
Một tháng nữa Tô Mặc Yên sẽ tham gia đoàn, Tô Mặc Yên dự định tháng sau cái gì cũng không làm, nghiên cứu kỹ kịch bản, nhận vai nữ chính “Giang Cẩm Tú”.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Vào ngày thứ tám không có việc gì làm, cửa phòng Tô Mặc Yên bị người gõ.
Lúc đó, cô vừa mới thay một bộ quần áo thể thao ngắn cũn cỡn, định ra ngoài chạy bộ buổi sáng, thuận tiệnghé cửa hàng thú cưng đón Tiểu Manh.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Mặc Yên còn tưởng rằng là Tiểu Đồng đưa tài liệu cho cô, thản nhiên mở cửa phòng ra.
Cô ngồi xổm trước tủ giày để mang giày thể thao.
Đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Tài liệu đặt trên tủ giày là được, chị đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng, không mời em vào nhà được.”
Tô Mặc Yên vừa nói xong, ngoài cửa lặng ngắt như tờ .
Gió buổi sáng chỉ thoảng qua hành lang thổi vào trong phòng, có chút lạnh lẽo.
“Sao em …” Tô Mặc Yên mang giày xong thì đứng dậy.
Vốn định hỏi “Tiểu Đồng” tại sao lại không lên tiếng, nhưng hóa ra lại là Lục Cẩm Bạch dáng người thon dài, cân đối
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi bằng lụa, quần áo có cảm giác hơi nặng, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh một cách hoàn hảo, cũng như thân hình tỷ lệ vàng tam giác ngược của anh.
Ba cúc áo của người đàn ông mở hờ, lộ rõ cơ ngực màu mật ong.
Có một loại gợi cảm liếc mắt một cái là có thể làm cho cổ họng người ta căng thẳng,gợi cảm đến miệng đắng lưỡi khô.