Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 89: Em là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho anh



Cuối tháng Năm, Hứa Phương Phỉ trở về từ căn cứ Vụ Bạch hoàn thành nhiệm vụ học tập của mình, trở lại Công nghiệp Quân sự Vân Thành tham gia lễ tốt nghiệp và lễ trao bằng.

Mọi thứ về trường dường như vẫn vậy.

Giữa mùa hè nắng chói chang, lính gác nghiêm nghị ở cổng, hàng rào màu vàng sáng trang trọng và uy nghiêm, tân binh mồ hôi nhễ nhại hô vang khẩu hiệu, đội ngũ học viên quân phục chỉnh tề, điểm khác biệt duy nhất là khoảng đất trống phía sau tòa nhà huấn luyện bị bao vây lại, nghe nói muốn xây dựng một tòa nhà phức hợp mới.

Tất nhiên cũng gặp lại những khuôn mặt cũ quen thuộc thân thiết.

Sau một năm thực tập, sáu cô gái phòng 307 đã thay đổi rất nhiều. Trương Vân Tiệp vô tư trông như con trai nay đã để tóc dài dịu dàng hẳn lên, Khúc Tất Trác Mã đang yêu đương với một cựu sinh viên cùng đơn vị, còn Ngụy Hoa và Lý Vi tiếp tục đào tạo sâu thi lên thạc sĩ.

Mà Lương Tuyết, người thời thượng và có điều kiện gia đình tốt nhất lại chịu ảnh hưởng bởi môi trường chung, trở nên đơn giản.

Theo nguyên văn của Lương Tuyết, sau khi ở trong quân đội một thời gian dài, quan điểm nhìn nhận mọi thứ đã trở nên khác biệt so với trước đây, trước kia từng thích túi xách, váy và giày cao gót, nhưng bây giờ nghĩ, túi xách đủ dùng là dược, quần áo không cần quá nhiều, thoải mái tự tin là được, giày cao gót lại càng không cần thiết, bởi vì trong đơn vị luôn mang giày da tiêu chuẩn. ngôn tình sủng

Nhìn những người bạn cũ thay đổi nhiều, Hứa Phương Phỉ cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, đồng thời cũng có được cách hiểu mới về hai chữ "trưởng thành".

Sáu cô gái ngồi cùng nhau ăn trưa trong nhà ăn.

Nhìn đám tân binh xếp hàng mua đồ ăn, Hứa Phương Phỉ kinh ngạc chớp chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn bạn cùng phòng: "Các cậu có phát hiện năm nay nữ sinh nhiều hơn không?"

"Mình đã phát hiện ra từ lâu rồi." Trương Vân Tiệp nhét một ngụm Malatang vào miệng, cười nói: "Chuyện tốt, giờ không giống như trước đây, chiến tranh đều là chiến đấu vật lý, bây giờ tất cả đều là chiến tranh khoa học kỹ thuật, chuyên ngành quân sự phù hợp với con gái càng ngày càng nhiều, sau này các nữ quân nhân của chúng ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn."

Hứa Phương Phỉ cười: "Thực sự là chuyện tốt."

Trương Vân Tiệp lại hỏi: "Đúng rồi, lúc trước cậu vẫn luôn muốn vào Lang Nha, năm ngoái không thành công, năm nay chuẩn bị như thế nào rồi?"

Hứa Phương Phỉ hếch cằm, cố tình ra vẻ khoa trương: "Mình đã chuẩn bị xong rồi. Chờ thông báo tuyển chọn của Lang Nha năm nay, mình sẽ lập tức đăng ký!"

Trương Vân Tiệp giơ ngón tay cái lên: "Chờ cậu mang vinh quang cho 307 của chúng ta!"

Mấy cô gái trò chuyện tự nhiên, giống như khi họ nhập học vào đầu năm.

Đột nhiên, Lương Tuyết nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại buột miệng hỏi: "Đúng rồi Hứa Phương Phỉ, mình nghe bạn mình ở Sở 17 nói gần đây cậu đang chuẩn bị báo cáo kết hôn?"

Khi lời nói rơi xuống, bốn người còn lại đều sững sờ, Khúc Tất Trác Mã là người khoa trương nhất. Cô ấy đang ăn mì, sợi mì gần như bay ra khỏi mũi cô ấy.

Lý Vi trố mắt: "Ôi vãi! Tình huống như thế nào? Báo cáo kết hôn? Hứa Phương Phỉ? Cậu muốn kết hôn á?!"

Ngụy Hoa cũng ôm đầu: "Cậu yêu đương từ khi nào? Sao một chút phong thanh mình cũng không nghe nói qua?"

"Nói mau nói mau nói mau! Rốt cuộc chuyện là thế nào! Bạn trai của cậu là ai?"

Không thể chịu được những lời nói và hành động của bạn cùng phòng, Hứa Phương Phỉ 囧囧, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời với khuôn mặt đỏ bừng: "Đó là... Là huấn luyện viên học kỳ đầu tiên của mình hồi năm nhất."

Khi nghe điều này, ban đầu mọi người không nhận ra, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, càng ngạc nhiên hơn.

Tròng mắt Trương Vân Tiệp sắp rơi xuống đất, cô ấy buột miệng nói: "Huấn luyện viên của cậu trong học kỳ đầu tiên của năm nhất? Lão đại Lang Nha, Trịnh Tây Dã á?!"

Sắc mặt Hứa Phương Phỉ càng ngày càng đỏ, đầu cơ hồ vùi vào trong chén cơm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ừm."



"Trời ơi!" Khúc Tất Trác Mã không thể tin được, "Hứa Phương Phỉ, cậu giấu kỹ ghê! Cậu ở bên vị lão đại đó khi nào?"

Hứa Phương Phỉ đỡ trán, ấp úng nói: "Thì... có ấn tượng tốt với nhau, trong thời gian thực tập gặp nhau một thời gian, cảm thấy hợp nên ở bên nhau."

Lương Tuyết: "Sau đó muốn kết hôn?"

"Ừm." Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng cười cười, nói với bạn cùng phòng: "Hiện tại tụi mình vừa mới lấy giấy chứng nhận, hôn lễ ước chừng phải đợi sang năm."

Trương Vân Tiệp xem Hứa Phương Phỉ như là em gái khi còn học đại học, bỗng nhiên nhận tin cô sắp bước vào hôn nhân, trong lòng Trương Vân Tiệp trăm vị tạp trần. Cô ấy lau mặt, vươn tay khoác vai Hứa Phương Phỉ, cố ý hung hăng uy hiếp: "Nha đầu thúi, lén lén lút lút chuẩn bị gả mình đi. Yêu đương không nói với tụi mình còn chưa tính, đám cưới nhất định phải nhớ mời tụi mình! Nếu không tuyệt giao!"

Mấy người còn lại cũng phụ hoạ theo.

Hứa Phương Phỉ nghiêm túc gật đầu: "Chờ thời gian và địa điểm được xác nhận, mình sẽ gửi thiệp mời cho các cậu."

Sau lễ tốt nghiệp, mọi người trở lại vị trí của mình, làm việc, ôn tập thi lên thạc sĩ, chuẩn bị cho kết hôn.

Quân nhân khi kết hôn phải lập tờ khai kết hôn, có rất nhiều giấy tờ cần xem xét, một trong số đó là "Biên bản kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân". Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã sắp kết hôn, là sự kết hợp của hai quân nhân, đương nhiên cả hai bên đều cần cung cấp báo cáo kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân.

Đêm đó, Hứa Phương Phỉ nằm trong lòng Trịnh Tây Dã nghịch điện thoại, chợt nhớ tới chuyện này, cô tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Chồng à, khi nào chúng ta cùng nhau đi khám tiền hôn nhân?"

"Tháng này anh nghỉ phép, lúc nào cũng được." Trịnh Tây Dã tùy ý nhéo cằm cô, sau đó cúi đầu cắn nhẹ miếng thịt, "Em xem khi nào em tiện?"

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một lúc, đề nghị: "Vậy cuối tuần này đi?"

Trịnh Tây Dã cong môi: "Được."

"Vâng." Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, cười híp mắt cong thành hai nửa hình trăng lưỡi liềm nhỏ, vui vẻ nói: "Vậy sáng mai em gọi điện thoại đến bệnh viện cộng đồng đặt lịch hẹn."

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: "Các hạng mục khám tiền hôn nhân trong bệnh viện cộng đồng tương đối ít, không chi tiết lắm. Chúng ta đến bệnh viện quân y Vân Thành đi."

Hứa Phương Phỉ không hiểu, cô vòng tay qua cổ anh: "Khám tiền hôn nhân không phải chỉ là thủ tục thông thường sao, sao lại kỹ càng như vậy?"

Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô, kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: "Bé con, em vừa từ căn cứ Vụ Bạch trở về, tốt hơn hết là nên kiểm tra sức khỏe toàn diện. Đảm bảo em bình an vô sự, như vậy anh mới yên tâm, biết không?"

Hứa Phương Phỉ nghe xong, trong lòng ấm áp ngọt ngào, vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng cọ cọ, bày tỏ: "Anh đừng lo lắng mà, sức khỏe em vẫn tốt."

Thái độ Trịnh Tây Dã rất kiên trì, ngữ khí mềm mại không cho thương lượng: "Vẫn là làm kiểm tra tốt hơn."

Hứa Phương Phỉ không thể lay chuyển anh, vì vậy cô chỉ có thể mỉm cười đáp ứng: "Được được được, nghe anh."

Sáng thứ Bảy, hai người đến bệnh viện quân y Vân Thành.

Khám sức khỏe toàn diện tốn nhiều thời gian hơn so với khám tiền hôn nhân thông thường.

Khi Hứa Phương Phỉ hoàn thành một loạt các cuộc kiểm tra, đã là mười hai giờ trưa. Rất nhiều hạng mục kiểm tra đến buổi chiều mới có kết quả, vì vậy hai người đến quán ăn gần bệnh viện ăn nhẹ một chút, sau đó trở lại bệnh viện chờ gặp bác sĩ.

Bốn giờ rưỡi, hai người bước vào văn phòng bác sĩ với một loạt báo cáo.

Bác sĩ phụ trách dự án khám tiền hôn nhân tại bệnh viện quân y họ Hoàng, một bà lão đeo kính đọc sách, khuôn mặt rất hiền lành. Khi Trịnh Tây Dã bọn họ chờ gặp bác sĩ, đã đọc hồ sơ của bác sĩ Hoàng trên cột giới thiệu bên ngoài văn phòng, biết được rằng bà cụ từng là chủ nhiệm khoa sản của một bệnh viện quân đội, thời gian trước được nhà nước cử ra nước ngoài học tập thêm, am hiểu các loại bệnh phức tạp, y thuật xuất sắc.

Sau bàn làm việc, sau khi đọc các báo cáo kiểm tra khác nhau của Hứa Phương Phỉ trên máy tính, vị bác sĩ quân đội già đẩy kính đọc sách trên sống mũi, cau mày khó nhận thấy.

Một lúc sau, chủ nhiệm Hoàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn hai sĩ quan trẻ tuổi rồi nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."

Trịnh Tây Dã kéo chiếc ghế ra và để Hứa Phương Phỉ ngồi xuống, còn anh đứng sang một bên.

Dù sao Hứa Phương Phỉ cũng là một cô gái trẻ, cô không thường xuyên đến bệnh viện, gặp bác sĩ giống như gặp lãnh đạo. Sau khi vào phòng bác sĩ, Trịnh Tây Dã rõ ràng cảm thấy cô gái nhỏ của mình rất lo lắng, đầu rũ xuống, ánh mắt nhấp nháy, hai bàn tay nhỏ bé vô thức xoắn chặt làn váy.

Trịnh Tây Dã thu vào mắt mình những động tác nhỏ đáng yêu của cô, bàn tay to nắm vai cô an ủi, sau đó nhìn bác sĩ, cười ôn hòa: "Chủ nhiệm Hoàng, kết quả kiểm tra của vợ sắp cưới của cháu chắc cũng không có vấn đề gì đúng không?"

Chủ nhiệm Hoàng trầm mặc một hồi, cầm lấy một tờ báo cáo, trầm ngâm nói: "Hai người tới khám tiền hôn nhân, tuổi còn trẻ, cô gái mới hai mươi ba tuổi, chắc hẳn vẫn chưa có con đúng không?"

Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ càng bất an hơn.

"Chủ nhiệm, tụi cháu đang chuẩn bị báo cáo kết hôn, còn chưa có em bé." Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của quân y, lo lắng hỏi: "Sao đột nhiên bác lại hỏi chuyện này?"

Chủ nhiệm Hoàng tập trung ánh mắt vào cô gái trẻ trước mặt một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Đồng chí nhỏ, có phải cháu làm việc trong môi trường bức xạ một thời gian dài không?"

Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ sửng sốt và trả lời: "Cháu đã làm việc ở một địa điểm nghiên cứu vũ khí hạt nhân được vài tháng."

"Vậy thì đúng rồi. Haiz, tôi nói mà, cô gái trẻ tuổi giống như cháu, loại tình huống này rất ít xảy ra." Quân y có chút tiếc nuối thở dài.

Lông mày Trịnh Tây Dã đột nhiên nhăn lại, anh hỏi: "Chủ nhiệm, bác nói vậy là có ý gì?"

Vị bác sĩ quân y ngẩng đầu nhìn Trịnh Tây Dã, bình tĩnh nói: "Vị hôn thê của cậu có một số bất thường về quá trình rụng trứng. Loại tình huống này không hiếm gặp trong lâm sàng. Rất nhiều đồng chí làm việc trong môi trường bức xạ trong quân đội, cả nam và nữ, đều mắc phải tình trạng tương tự. Không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ là sau này vị hôn thê của cậu xác suất mang thai thành công có thể so với người bình thường thấp hơn, tương đối khó khăn."

Giọng nói vừa dứt, trong không gian đột nhiên yên lặng.



Vài giây sau, Trịnh Tây Dã trầm giọng hỏi: "Tình trạng này có thể điều trị được không?"

"Được thì được, có điều," Chủ nhiệm nói, dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: "Cho tới nay vẫn chưa tìm được phương pháp trị liệu đặc biệt hữu hiệu, kỹ thuật trị liệu hiện có tùy theo từng người mà có hiệu quả khác nhau, đối với một số người thì có tác dụng, nhưng đối với một số người thì không hữu dụng lắm. Hai người có thể chữa trị một thời gian xem."

Trịnh Tây Dã lại hỏi: "Phương pháp điều trị cụ thể là gì?"

Chủ nhiệm trả lời: "Việc chính là tiêm thuốc kích thích rụng trứng."

Ra khỏi bệnh viện quân đội, trời vẫn nắng như thiêu như đốt.

Nhưng Hứa Phương Phỉ lại cảm thấy ớn lạnh không nên cảm thấy vào giữa mùa hè. Sắc mặt cô bình thường đi ra khỏi cổng bệnh viện, không đi đến bãi đậu xe, chỉ cúi đầu đi về phía trước, không nói một lời. Đi bộ vô định dọc theo đường phố.

Trong suốt quá trình, Trịnh Tây Dã lặng lẽ đi cùng cô.

Họ cứ đi như vậy, từ lúc mặt trời ló rạng, cho đến lúc mặt trời lặn ở ngọn núi phía Tây, đến chiều tối.

Không biết có phải là may mắn hay không mà vào ngày này, hoàng hôn ở Vân Thành đẹp đến lạ thường, ánh hoàng hôn màu hồng giống như pháo hoa không nở, tô điểm bầu trời thành một thế giới cổ tích đầy màu sắc.

Hứa Phương Phỉ ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ sông, thẫn thờ nhìn hoàng hôn.

Trịnh Tây Dã cong một chân, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm tay cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Đột nhiên, cô gái nhìn trời mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Ngày em từ Vụ Bạch trở về, về đến nhà, vô tình nhìn thấy trang trên điện thoại của anh, là một nền tảng mua sắm trực tuyến. Anh đang xem quần áo trẻ con."

Trịnh Tây Dã nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn thật sâu. Không nói gì.

"Em phát hiện anh xem quần áo trẻ con đều là váy nhỏ." Ánh mắt Hứa Phương Phỉ rơi trên mặt anh, khóe môi cong lên, "A Dã, anh thích con gái, đúng không?"

Trong mắt Trịnh Tây Dã hiện lên một tia thương tiếc màu đỏ, nhưng anh vẫn im lặng.

Hứa Phương Phỉ bình tĩnh nói: "Em cũng thích công chúa nhỏ. Anh biết vì sao không?"

Trịnh Tây Dã: "Vì sao?"

Hứa Phương Phỉ: "Trong ký ức trưởng thành của em, hình bóng của bố em rất mơ hồ. Em thích trẻ con, em muốn có một cô con gái, bởi vì em biết anh sẽ là người bố tốt nhất trên đời. Con gái của chúng ta cũng sẽ là công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời."

Hứa Phương Phỉ ngơ ngẩn, cúi đầu xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ nhẹ: "Nhưng tâm nguyện này hình như khó có thể thành hiện thực."

Trịnh Tây Dã đưa tay ra và mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Anh nhắm mắt hôn lên má cô, giọng khàn khàn: "Bác sĩ chỉ nói em khó thụ thai, cũng không phải hoàn toàn không thể. Bé con, em đừng bi quan như vậy."

Hứa Phương Phỉ rơm rớm nước mắt nhìn anh, cố nén nước mắt hỏi: "A Dã, nếu không em thử tiêm thuốc kích thích rụng trứng xem sao?"

"Như vậy em sẽ quá đau khổ." Trịnh Tây Dã lắc đầu, không chút do dự nói: "Không cần thiết."

Hứa Phương Phỉ không nói gì.

"Bé con, tùy duyên đi em."

Người đàn ông luôn ngay thẳng chính trực này ôm lấy cô gái của mình, trong giọng nói có chút nghẹn ngào. Anh nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có con sẽ rất hạnh phúc, cho dù không có cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta dành cho nhau. Ít nhất đối với anh, em là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho anh."

Sau khi nghe điều này, Hứa Phương Phỉ không thể kìm nén được nữa, nước mắt lăn dài từ khóe mắt, nóng hổi và chua xót, rơi xuống cánh tay của Trịnh Tây Dã.

Trịnh Tây Dã đau khổ đến mức không thể đau khổ hơn, anh thu cánh tay chặt hơn, nhẹ nhàng hôn đi tất cả những giọt nước mắt của cô.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của họ lại trở về yên bình ngọt ngào, còn chuyện con cái, hai người ngầm không nhắc tới nữa.

Sau khi gõ tờ khai kết hôn, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đến Cục Dân chính để lấy giấy chứng nhận vào một ngày tốt lành cuối tháng Bảy.

Khoảnh khắc nhận được cuốn sổ đỏ, cô gái nhỏ trẻ con giơ giấy đăng ký kết hôn, nhìn trái nhìn phải, khóe miệng càng cong hơn.

Trong lòng ngọt ngào, như nuốt trọn một viên mật đường.

Trịnh Tây Dã chú ý tới nụ cười ngốc nghếch của cô, không khỏi nở nụ cười, tùy ý nói: "Đã là cô gái lớn như vậy rồi, còn giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi, cả ngày cười ngây ngô."

Hứa Phương Phỉ quay đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh.

Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm anh một hồi, bỗng nhiên nói: "3206, anh cuối cùng đã trở thành chồng của Hứa Phương Phỉ rồi."

Trịnh Tây Dã hơi kinh ngạc, nhất thời khó hiểu: "3206?"

"Phải."

Lần đầu tiên trong đời, cô gái nhỏ làm như không có người ở đó, ôm eo anh trên đường phố tấp nập, thân mật vùi khuôn mặt mềm mại vào trong ngực anh, cười nói: "Lúc đầu anh là 3206 của phố Hỉ Vượng, sau đó, anh trở thành anh A Dã hàng xóm, sau đó nữa, anh trở thành đồng chí huấn luyện viên. Hiện tại, kể từ bây giờ, mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại, thân phận của anh chỉ còn duy nhất một cái, đó là người đàn ông của em, là chồng Hứa Phương Phỉ."

Trịnh Tây Dã cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như yêu anh nhiều như vậy, chỉ cả đời này thôi, đủ sao?"

Hứa Phương Phỉ sửng sốt: "Ý anh là?"



Trịnh Tây Dã: "Sống chết có nhau, cùng người hẹn ước. Đồng chí Hứa Phương Phỉ, không biết anh có vinh dự này hay không, duyên định ba kiếp cùng với em?"

"Duyên định ba kiếp?" Hứa Phương Phỉ kinh ngạc, hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhưng em nhớ rất rõ ràng, đồng chí huấn luyện viên, anh đã từng dạy em, quân nhân không nên ​​mê tín."

"Thật đáng tiếc, đời người quá ngắn ngủi." Trịnh Tây Dã nhìn chăm chú cô gái trong lòng mình, nói: "Bé con, anh muốn yêu em thật nhiều, cho đến tận cùng."

Hứa Phương Phỉ lặng lẽ lau nước mắt, khẽ cười nói: "Vậy thì chúng ta hẹn ước, kiếp này cùng nhau thắp đèn vạn nhà. Cho dù một ngày nào đó cái chết có chia cắt chúng ta, kiếp sau em cũng sẽ tìm thấy anh trong đám đông rộng lớn, liếc mắt một cái là tìm được anh."

Trong mắt Trịnh Tây Dã cũng hiện lên một tia ẩm ướt, anh cúi đầu hôn cô một cái, thành kính nói: "Một lời đã định, ba kiếp không hối hận."

"Ừm." Hứa Phương Phỉ cũng nhiệt tình hôn đáp lại anh, khàn giọng nói: "Một lời đã định, ba kiếp không hối hận."

*

Tháng Bảy năm thứ hai, phía Bắc cao nguyên Thanh Hải Tây Tạng.

Hoa cách tang ở Côn Luân nở rộ, màu đỏ tím khắp núi đồi, đung đưa theo gió, trở thành sức sống rực rỡ và nhiệt tình nhất ở vùng tuyết này.

Cô gái Tây Tạng Ương Lạp vừa dẫn đàn bò Tây Tạng đi trên đường vừa hát dân ca, bên cạnh cô, một anh bộ đội biên phòng trẻ tuổi cười bẽn lẽn, hái một bông hoa cách tang bên đường tặng cô gái.

Ương Lạp thẹn thùng đỏ mặt, không biết vì sao, chợt nhớ tới một chuyện.

Cô ấy nhìn Cố Học Siêu nói: "Anh có còn nhớ Trịnh Tây Dã không? Người đàn ông cao như núi và xinh đẹp đó ấy?"

Cố Học Siêu có chút khó chịu, cau mày nói: "Anh nhớ. Đội trưởng Trịnh Tây Dã của Lang Nha, sao em đột nhiên nhắc đến đội trưởng Trịnh làm gì?"

"Xem anh keo kiệt ghen tị chưa kìa." Ương Lạp buồn cười, cười đến ngửa đến ngửa lui.

Cố Học Siêu hừ hừ: "Được rồi, đừng cười nữa. Mau nói cho anh biết, đội trưởng Trịnh làm sao?"

Ương Lạp cong môi, nói đầy ẩn ý: "Đó thực sự là người đàn ông thâm tình nhất mà em từng thấy."

Cố Học Siêu rất nghi hoặc: "Sao em lại nói như vậy?"

Ương Lạp nắm tuyết ném lên đầu Cố Học Siêu, cười chạy đi: "Đuổi kịp em thì em sẽ nói cho anh biết."

Chàng trai cô gái cười vui bước đi xa trước gió tuyết và ánh mặt trời cao nguyên.

Ương Lạp sẽ không bao giờ quên, cách đây không lâu, một bóng dáng ôm cành hoa cách tang quỳ dưới chân Côn Luân.

Hứa Phương Phỉ sẽ không bao giờ biết, người đàn ông không bao giờ tin vào thần thánh đã từng vì cô năm bước một lạy mười bước một quỳ, dập đầu suốt chặng đường dài trong gió và sương dưới chân núi tuyết.

Quỳ xuống một lần liền mặc niệm một câu.

"Vợ thân yêu của tôi, cầu mong cô ấy quãng đời còn lại sau này, bình yên vô sự, cầu mong mọi ý niệm của cô ấy sẽ thành hiện thực, thuận buồm xuôi gió. Trịnh Tây Dã chân thành cầu nguyện."

HOÀN CHÍNH VĂN

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv