Như & C.Phong sau khi bắt taxi đi thì cũng phải chạy nhiều vòng vì lạc đường có khi còn đi đi lại lại nhiều lần ở cùng một con đường mới tìm được cái địa chỉ mà nó đưa. Xuống xe bọn họ nhìn xem có phải là địa chỉ mình cần tìm thì đúng rồi, họ ngước lên nhìn xem ngôi "nhà" của nó thì há hốc mồm. Hồi lúc về nước bọn họ có hỏi nó sống ở chỗ như thế nào, nó chỉ nói nó sông trong một ngôi nhà nhỏ gần trung tâm thành phố giờ thì sao. Trước mắt họ là một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy nó còn to rộng gấp đôi ngôi biệt thự của bọn họ, vậy mà nó nói sống trong "ngôi nhà nhỏ" ư. Haiz...họ thở dài vẫn nhìn vào ngôi biệt thự của nó mà ngẩn ngơ. C.Phong là người "thức tỉnh tâm hồn" đầu tiên để quay về vs hiện tại, cậu vỗ vai Như nói:
--Bấm chuông cửa đi ko muộn giờ là cậu ấy (nó) sử tụi mình đấy__nhờ câu nói của C.Phong mà kéo được hồn Như về. Như quay sang C.Phong hỏi:
--Đây mà gọi là "nhà" của cậu ấy ư
--Thì cậu ấy bảo là "nhà nhỏ" của mình mà, thôi ngạc nhiên thế đủ rồi chốc xử lý cậu ấy, bây giờ phải vào đã ko muộn giờ là chết đó__C.Phong nói,Như cũng hiểu nó là người thích đúng giờ nên nếu đến muộn phải có lý do báo cho nó biết trước ko thì chết vs nó. Họ bấm chuông, ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên tầm 40t ăn mặc rất lịch sự:
--Cô cậu có phải là cô Như & cậu C.Phong ko__người phụ nữ đó lễ phép vs khách nói.
--Dạ đúng ạ, mà cô ko cần xưng hô vs tụi cháu như vậy tụi cháu nhỏ tuổi hơn cô mà__Như & C.Phong đồng thanh đáp lại người phụ nữ đó.
--ừkm vậy cũng được, cô chủ đang chờ hai cháu trên phòng dụng cụ âm nhạc tại biệt thự, hai cháu nếu đi bộ từ cổng vào trong đó rất xa có thể đi bằng xe này vào đó__người phụ nữ nói rồi chỉ vào chiếc xe kiểu dành cho khách tham quan cảnh vật 4 chỗ ngồi --thôi bác phải đi có việc các cháu tự vào nhé
--Dạ__họ đáp rồi lên xe đi thẳng để có thể tới biệt thự, họ vừa đi vừa ngắm cảnh vật hai bên đường dẫn vào biệt thự "thật là đẹp". Đến trước cửa biệt thự họ vừa bước xuống xe đã nghe thấy tiếng nhạc violin, bọn họ đi theo tiếng nhạc đó lên lầu vì trong biệt thự giờ ko có một bóng người hầu nào cả có lẽ nó đã cho họ được phép nghỉ sớm dẫn tới một ko gian trống vắng, và cũng vì đó nên ko có người cản hai người họ lại. Họ bước lên lầu, giờ trong biệt thự này chỉ còn cí thể nghe tiếng đàn violin và tiếng động nhỏ của bước đi b9nj họ. Tiếng nhạc thật du dương, lúc cao lúc trầm, nếu là người hiểu âm nhạc thì có thể nghe ra trong tiếng nhạc là một sự phẫn uất, là sự đau khổ mà người chơi muốn gửi tới những con người trong xã hội này. Hai người họ đã đứng trước cửa phòng dụng cụ âm ngạc từ bao giờ mà ko hề hay biết, họ đưa tâm hồn mình vào dòng nhạc của nó cho đến khi tiếng nhạc kết thúc thì họ vẫn chưa hoàn hồn. Cách cửa đột nhiên được mở ra, bước ra là một người con gái xinh đẹp mang một bộ váy trắng tinh khiết kết hợp vs mái tóc màu ánh tím thật hài hòa, và người đó ko ai khác ngoài nó bởi lẽ căn phòng này và phòng ngủ nó ko ai được vào trừ nó ra, chỉ khi quét dọn cũng phải có sự cho phép cyả nó. Nó nhìn hai người bạn thân đứng như trời chồng của mình mà ko hề nhận ra nó đã xuất hiện trước mặt họ. Nó lên tiếng nói:
--Hai người đến đúng giờ quá ha, đúng 7h00' luôn đó__nó vừa nói vừa nhìn vào đồng hồ mạ vàng kiểu cách rất đặc biệt chỉ có một cái duy nhất trên thế giới của mình. Tiếng nói của nó thật có hiệu lực, mặc dù giọng nói ko to quá cũng ko nhỏ quá nhưng đã kéo được hồn hai người này về vs thể xác. Hai người giật mình nhìn nó, Như nói:
--Cậu cứ như hồn ma vậy, đứng đây khi nào mà bọn tớ ko biết.
--Tôi đứng đây chắc phải được 10p rồi nhưng do hai cậu thả tâm hồn mình tận trên 9 tầng mây ý__nó nói.
--Vậy àk xin lỗi nha do tụi mình nghe nhạc do cậu đàn hay quá nên mới như vậy__C.Phong nói.
--Thiệt ko đó hay chỉ là nịn bợ tui đây, mà bọn cậu là người đầu tiên ngoại trừ cha nuôi tớ và Zun__nó nói mặt gian manh, chỉ khi ở vs bạn bè người thân thân thiết nó mới trêu đùa như vậy
--Thiệt mà ko đùa đâu, mà cậu học đàn khi nào mà ko cho tụi tớ biết mà sao.lại có tên Zun ở đây__Như đính chính lại 1 lần nữa câu trả lời rồi hỏi nó, khi nghe xong câu hỏi khuôn mặt nó ko còn vẻ trêu đùa nữa thay vào đó là 1 khuôn mặt lạnh lùng nhìn về một nơi xa xăm ko thể xác định. C.Phong thấy khuôn mặt nó thay đổi sắc mặt như thế thì lấy khuỷu tay hất vào người Như, Như nhìn mặt C.Phong thấy cậu nhìn về phía nó nên nhìn theo, lúc này cô mới hiểu mình vừa hỏi một câu ko nên hỏi. Cô lên tiếng:
--Tớ xin lỗi nếu cậu ko muốn nói thì tớ ko ép đâu, tớ chỉ là...__cô định nói tiếp nhưng nó lại lên tiếng cắt ngang câu nói của cô:
--Là cha nuôi...__nó nói rồi ngừng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía Như & C.Phong nói tiếp--là cha nuôi đã dạy cho tớ lúc ông ấy mới nhận nuôi tớ được vài ngày còn Zun chốc tớ sẽ nói cho các cậu nghe về cậu ấy, thôi ko nói chuyện này nữa tớ có chuyện cần bàn bạc vs bọn cậu để chuẩn bị cho kế hoạch thực hiện vào thứ bảy sắp tới, đi theo tớ__nó chuyển đề tài nói rồi quay lưng đi về phía phòng ngủ của mình, bởi trong phòng ngủ của nó có một cái thư phòng trong đó nên bàn bạc chuyện trong ấy luôn, hai người kia đi theo sau nó. Trước khi đến vào phòng mình thì nó gõ cửa phòng bên cạnh, hai người kia thấy lạ ko phải trong biệt thự này chỉ còn nó thôi sao nên nhìn về phía cánh cửa, mở cửa ra đập ngay vào mắt họ là hình ảnh của Zun vs bộ đồ ngủ và đầu tóc bù xù.
--Gì vậy chị hai, cho em ngủ cái coi bay máy bay khi sáng nên em còn mệt đây này__Zun mắt nhắm mắt mở mở cửa nói.
--Chúng ta cần bàn về ciệc của cha nên em sang thư phòng của chị họp, àk mà ở đây còn có người khác em nên giữ chút hình tượng cho mình__nó nói, nghe nó nói lúc này Zun tỉnh ngủ hẳn và để ý Như & C.Phong đang đứng sau nó nhìn chằm chằm mình, cậu nhìn lên người mình áo quần xộc xệch ko đoán cậu cũng biết tóc mình rối như thế nào.
--Sao chị ko nói cho em sớm thiệt
là....__Zun nói rồi vội đóng cửa lại để chỉnh trang lại mình, còn nó chỉ biết lắc đầu vs cậu em này của mình. Hai người kia thì muốn hỏi nó nhưng vì nó bảo chốc sẽ nói về Zun sau nên ko giám hỏi nữa.