Thấy Dạ Cô Tinh bỏ xe mà chạy, ba chiếc xe đang đuổi theo cô đột ngột phanh gấp. Hàng chục người đàn ông mặc đồ đen lao ra đuổi theo.
Gió đêm yên lặng, ánh trăng mờ ảo.
Dạ Cô Tinh nằm sấp xuống bãi cỏ, tạm thời che dấu vết tích của mình dưới màn đêm. Hai tay che bụng dưới, khẽ nhíu mày, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhóc này có khả năng chống xóc* khá cao! Đột nhiên, cô cảm thấy hơi có thiện cảm với người cha của sinh mạng nhỏ bé này, người mà cô còn không biết mặt.
*Lúc này Dạ Cô Tinh gọi đứa nhỏ này theo kiểu đồ vật(vì chưa có hình hài). Nên mới dùng từ chống xóc giống như xe, đệm hay cái gì đó.
Được rồi, là cô đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà cưỡng bức người ta. Tuy nhiên, người đàn ông đó chưa chắc đã là một người đàng hoàng gì!
Nào có ai tử tế mà bị thương như vậy. Viên đạn kia chính là bắn vào xương bả vai, khả năng bị thương gần như bằng không. Điều đó có nghĩa là gì?
Nó chỉ có thể chứng minh rằng người đàn ông này có nhiều kẻ thù, bị người đuổi giết. Dù sao, anh ta không phải là người tốt lành gì...
Nhưng vào lúc này, Dạ Cô Tinh vô cùng cảm kích máu gen mạnh mẽ của người đàn ông đó!
Nhớ ngày đó, anh ta bị thương và rơi xuống từ một bức tường cao như vậy, ngã mạnh ở phía trước cô. Lại bị một kẻ đói khát như cô thô bạo… ở bên trên, lăn qua lăn lại, hết lần này đến lần khác… Ờm, hai lượt, không những không chết, mà vẫn còn để lại một giọt máu trong bụng cô?!
Khụ khụ ... Nhóc này, con nên học tập của người cha rẻ tiền của con một chút đi. Chút nữa thôi mẹ sẽ dẫn con ra khỏi vòng vây, vậy nên con phải đợi đó!
"Con đàn bà thối tha! Mày cút đi đâu rồi?! Chúng mày ngây người ra làm cái gì? Còn không mau đi tìm đi.”
“Anh Co, bên này không có."
"Ở đây cũng không."
"Tìm lại đi! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì chờ chết đi!"
"Anh Co, lão đại chỉ nói bắt sống Vu Sâm, không nói bắt cả tình nhân của hắn ta?! Không phải là hơi... tùy ý hành động?”
"Chết tiệt! Con mẹ nó mày thì biết cái gì! Yêu cầu mày tìm thì tìm đi, đừng có mà nói nhảm?!"
"Vâng… vâng…"
Tiếng Quảng Đông? Người Hồng Kông? Xem ra đúng là hội Tam Hợp.
Dạ Cô Tinh đã sớm đoán được một số hành động sẽ xảy ra ở Hồng Kông. Nhưng cô không nghĩ nó đến sớm như vậy!
“Hải Long” được thành lập bởi chính Long Vương - Hồ Thế Hữu. Mà Hồ Thế Hữu là người mạnh nhất trong gia tộc Hướng, và cũng từng là người đứng đầu hội Tam Hợp ở Hồng Kong trong thời kỳ còn vững mạnh.
Chức vị ở Tam Hợp được chia thành tám sảnh trong và tám sảnh ngoài. Ngoài lão Long đứng đầu, được gọi là Tọa Quản, bên dưới là các Tọa Đường - người phụ trách các vấn đề của băng đảng. Dưới đó còn có Quản Đường, Chấp Đường, Lễ Đường và Hình Đường. Chịu trách nhiệm về các vấn đề nhân sự, đào tạo băng đảng, nghi thức và hình phạt.*
*Tọa Quản, Tọa Đường, Quản Đường, Chấp Đường, Lễ Đường và Hình Đường đều là các vai vế ở sảnh trong của hội Tam Hợp.
- Tọa Quản: Cao nhất, là lãnh đạo.
- Tọa Đường: người phụ trách các vấn đề của băng đảng
- Quản Đường: Phụ trách quản lý sự thăng tiến của nhân sự, thưởng phạt.
- Chấp Đường: Chịu trách nhiệm đào tạo nhân sự.
- Lễ Đường: Chịu trách nhiệm đào tạo lễ nghi.
- Hình Đường: Chấp chưởng luật.
Có thể nói phía dưới Tọa Quản, thì Tọa Đường chính là lớn nhất.
Nhưng mà, hội Tam Hợp dần dần suy yếu, thực lực không được như trước. Đánh mất đi một thế lực rộng lớn ở phía nam, ngày càng lụi tàn. Lúc đó, tác phong làm việc của Hồ Thế Hữu quá cấp tiến, bị vài Tọa Đường khác loại trừ, cuối cùng dần dần nổi loạn.
Hai mươi năm trước, ông ta đem tất cả tài sản nhập cư trái phép ở phía bắc, cuối cùng cắm rễ ở thủ đô và thành lập bang Hải Long. Tuy nhiên, Hướng gia ở Hồng Kông chưa bao giờ công nhận sự tồn tại của Hải Long. Thậm chí ông ta còn tuyên bố rằng bang Hải Long là một nhánh của hội Tam Hợp ở Hồng Kông. Trong những năm gần đây, Hướng Ký lên làm đương gia* Tam Hợp, có thủ đoạn và dã tâm rõ ràng. Lại liên tục gây sức ép cho bang Hải Long. Nhưng trước thái độ cứng rắn của Hồ Thế Hữu và Tạ Chí Hoa, Hướng gia cuối cùng lựa chọn ngồi xem, không trực tiếp vạch mặt.
*Đương gia: Người nắm giữ, đứng đầu một bang hội, tổ chức. Lo việc quản lý, lãnh đạo.
Lần này, Hồ Thế Hữu bị giết, bang Hải Long lẽ ra nằm trong túi của hội Tam Hợp. Nhưng nửa đường Vu Sâm lại ra tay, được sự hỗ trợ của Tạ Chí Hoa mà dần dần lên nắm quyền. Không chỉ quét sạch vài thế lực của Thái Phi Tượng. Một số lực lượng trong nước cũng quyết liệt bị chặt bỏ đi những cành cây, dây leo không rõ ràng. Thủ đoạn cực nhanh, sát phạt quả quyết. Cuối cùng đổi xác thành Ám Dạ!
Lúc này, hội Tam Hợp thực sự không thể ngồi yên!
Những tưởng chỉ có vài giây suy nghĩ như ánh điện chớp nhoáng hay lửa từ đá. Lúc này phạm vi tìm kiếm của đám người Hong Kong đang dần mở rộng, từng bước đến gần nơi ẩn nấp của Dạ Cô Tinh.
"Anh Co! Đây... ớ" Cô đột nhiên nhảy ra, mạnh mẽ giơ tay đánh lên gáy người đàn ông. Dạ Cô Tinh nhặt súng trên mặt đất lên, lăn một cái nhanh nhẹn rồi lại biến mất trong đám cỏ rậm rạp. Mà nơi cô ẩn náu trước đây đã trở thành mục tiêu của thuốc súng, mười mấy họng súng đen ngòm chĩa về hướng đó. Tiếng súng không ngớt, mùi thuốc súng nồng nặc thoang thoảng trong gió.
"Pằng... pằng.... pằng..."
"Đồ ngu! Tất cả dừng lại cho tao!" Anh Co vừa ra lệnh, mọi người đều dừng súng.
Dưới bụi cây che kín, Dạ Cô Tinh bò về phía trước. Tổng cộng có mười hai người, nhưng tiếng súng chỉ có mười, tức là còn có hai người nữa...
Giơ súng, ngắm bắn, bóp cò, ánh mắt đen láy của cô gái hòa vào màn đêm, giống như quỷ thần giết người từ địa ngục bất ngờ nổi lên. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo như có tia máu xẹt qua.
Âm thanh nghẹt thở của những viên đạn găm vào da thịt đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng. Một người đàn ông mặc đồ đen ngã xuống đất.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng chuyển vị trí, chăm chú nhìn, ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ: "Pằng... Pằng..."
Hai tiếng súng nữa nối tiếp nhau, âm thanh vang vọng, không dứt. Không để bên kia thêm thời gian phản ứng, Dạ Cô Tinh lại di chuyển, giơ súng và ngắm bắn...
Mỗi lần di chuyển, mỗi bước đi, mỗi lần quay, cô đều rất chú ý. Mọi việc đều được thực hiện mà không làm tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng.
Sau mười phát súng liên tiếp, mười người mặc đồ đen ngã xuống. Cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông to lớn được gọi là "Anh Co" và một tên thuộc hạ.
Ném khẩu súng hết đạn trong tay về phía trước, trúng vị trí đầu và thái dương của gã đàn ông kia. Dạ Cô Tinh thấy thời cơ đã đến, nhảy qua phía sau người đàn ông như một con báo. Hai mắt lóe sáng, vẻ tàn nhẫn xuất hiện nơi đáy mắt. Răng rắc một cái người đàn ông này đã bị gãy cổ, từ từ ngã xuống đất. Vị trí của cô cuối cùng cũng bị lộ ra, anh Co kia khẽ chửi rủa một tiếng, giơ súng lên nhắm, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận, nhanh chóng bóp cò.
Dạ Cô Tinh thầm kêu không xong rồi. Sau khi nghe thấy tiếng súng, cô vô thức nghiêng người sang một bên, nhưng vẫn chậm. Viên đạn sượt qua cánh tay phải của cô, một vệt máu thật sâu xuất hiện. Dạ Cô Tinh nghiến răng, mặc kệ mình có đang bị thương hay không, đột nhiên tới gần người đàn ông to lớn, khụy gối một nửa, quay lưng lại giáng cho người đàn ông một cú đánh nặng nề vào cằm. Tiếng xương gãy vỡ vụn vang lên, anh Co che chỗ cằm bị thương, ý chí chiến đấu trong ánh mắt càng nhiều, chỉ muốn giết người ngay tại chỗ.
“Khốn kiếp!” Cô thấy gã ta lấy ra một khẩu súng khác từ trong lòng ngực. Gã thẹn quá hóa giận, tức đến mức như người mất trí, hai tay giơ súng bắn lung tung.
Dạ Cô Tinh lập tức ngã xuống đất lăn lộn, bụng dưới đau nhói. Cô thầm nghĩ không ổn, đột nhiên ngước mắt lên, chỉ thấy hai họng súng đen ngòm đang chống lại mình, mắt người cầm súng đỏ như máu, cười điên cuồng.
Vất vả lắm mới thoát được khỏi quá khứ, có một cuộc sống mới. Chẳng lẽ hôm nay sẽ chết ở nơi hoang vu này? Ngoại trừ không cam lòng, phẫn nộ, còn lại cô chỉ có cảm giác áy náy, vô thức vươn tay che chở bụng dưới. Nhóc này... vẫn ảnh hưởng đến con rồi...
“Pằng...” Tiếng súng vang lên, cắt xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, vang vọng khắp bầu trời.
Không có cơn đau nào ập đến như tưởng tượng. Cô đột nhiên mở mắt, con ngươi chợt co rút lại.
Trong màn đêm, một người đàn ông dáng người cao lớn như bước trên mặt trăng mà đến. Cả người mặc áo đen, mặt mày nghiêm nghị. Ánh trăng ôm lấy khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, khiến cho người khác khó mà quên được. Đôi mắt đen thâm thúy như sao trên trời, con ngươi có thể so sánh với dải ngân hà. Lúc này, sự lạnh lùng từ đầu đến cuối giống như một loại lạnh lẽo, đã hòa tan vào trong xương, khắc sâu trong tâm hồn.
Anh giơ súng đứng đó, đôi mắt đen láy như một con báo nhìn chằm chằm ánh mắt Dạ Cô Tinh. Bên trong lại như ẩn chứa một sự phức tạp hiếm thấy, xen lẫn một chút hiểu rõ.
Còn anh chàng to xác gọi là anh Co kia có chết cũng không hiểu được tại sao lại ngã lăn ra đất không dậy nổi, không hiểu sao người chịu chết lại là chính mình!
“Chào! Lại gặp rồi..." Dạ Cô Tinh che bụng, chậm rãi đứng dậy, ngượng ngùng cười nói.
"Hì hì... Vậy thì, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây... Hì hì ..." Nói xong liền xoay người rời đi.
Nhưng trước khi cất bước, cổ tay cô đột nhiên bị siết chặt. Chưa kịp phản ứng gì, chiếc mũi cao của Dạ Cô Tinh đã đập vào một bức tường thịt. Hơi thở nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô. Trong mắt cô chợt lóe lên vẻ cảnh giác, đề phòng, sẵn sàng giao chiến.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, người đàn ông chậm rãi cúi người. Tay phải kia của Dạ Cô Tinh ở phía sau lưng vô thức giơ thành hình dáng một con dao. Ánh mắt chăm chú hành động của người đàn ông. Toàn bộ tinh thần và sức lực của cô đang tập trung cao độ, chỉ chờ anh ta ra tay là cô sẽ đánh một cú!
Trước đây An Tuyển Hoàng chưa từng có cảm giác này, giống như đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, nằm trên bãi biển khô ráo, ấm áp lại không nóng rát.
Từng lỗ chân lông trong cơ thể anh như đang mở ra, một cảm xúc dâng tràn như muốn trỗi dậy khỏi mặt đất. Anh thực sự cảm thấy nó rất... thân thiết?
Trong ánh mắt cảnh giác của cô gái, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, vô thức tiến lại gần, lại gần thêm chút nữa. Cuối cùng cả đầu đều dính vào bụng dưới của cô gái. Không đủ, vẫn không đủ...
Anh ta vươn tay ôm eo cô gái này. Lúc đó, dường như anh ta nhìn thấy... ánh mặt trời?
"A... anh ..." Dạ Cô Tinh kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn màu anh đào nở rộ cứ mở ra thành hình chữ O.
Khóe môi An Tuyển Hoàng cong lên, từ từ ngước mắt lên nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, Dạ Cô Tinh dường như đã rơi vào một khoảng không trắng đen thuần khiết... sạch sẽ, thuần túy, đen trắng rõ ràng.
Người đàn ông này...
Ai ngờ, An Tuyển Hoàng lại dùng ánh mắt nghiêm túc chỉ vào bụng dưới của cô: "Của tôi."
Dạ Cô Tinh kinh hãi, sự lo lắng bao quanh trái tim cô như muốn phát điên: "Cái này..."
Không nói nên lời.
Ai ngờ người đàn ông này lại không chịu từ bỏ, trịnh trọng nhấn mạnh một lần nữa: "Của tôi.”
"Anh... không phải... tôi..." Lần đầu tiên người biết ăn nói như cô lại nói lắp. Cánh tay của người đàn ông lại giống như cái kẹp sắt, kẹp chặt lấy eo cô. Cho dù có cố gắng thế nào cô cũng không thoát ra nổi.
Anh còn nghiêm túc nhìn cô, như thể khẳng định, lại giống đang thuyết phục: "Đứa bé đó, của tôi."
Dạ Cô Tinh kỳ quái nhìn anh như một kẻ điên: "Cái gì của anh? Anh... ôi..." Một cơn đau từ bụng ập đến, khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhóc này, con tuyệt đối không thể có chuyện gì..