Sau vài lần phỏng vấn, vẻ hài lòng trong mắt Vương Thạch dần dần nhiều hơn.
Trong lòng anh cũng không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt!
Tuổi trẻ có nghĩa là sức sống, là cảm xúc mãnh liệt, và cả sự sáng tạo!
Ánh mắt liếc về phía Dạ Cô Tinh đang ngồi ngay ngắn yên lặng ở bên cạnh. Lúc này cô đã bỏ mũ lưỡi trai ra, trên người cô mặc một bộ quần áo thể thao Nike màu đen kiểu dáng của nam. Chiếc áo to rộng thùng thình, nhưng mặc trên người cô lại có một loại hơi thở trẻ trung khác.
Mặc dù vẻ mặt cô bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, nhất là bộ dáng như một ông cụ non. Nhưng vẫn không thể ngăn được hơi thở trẻ trung bừng bừng sức sống của cô.
Vương Thạch bỗng nhiên rất muốn biết, cô gái này trong tương lai có thể đi xa đến đâu, đứng cao đến cỡ nào.
Tin rằng anh ta nhất định sẽ không phải thất vọng!
“Thế nào?” Dạ Cô Tinh bỗng nhiên mở miệng.
Vương Thạch bình tĩnh thu lại ánh mắt, nghiêm túc nói: “Các cương vị trợ lý đạo diễn, thư ký trường quay, quay phim, ánh sáng, tổ trang trí, tạo hình trang phục, đạo cụ, ghi âm, dàn cảnh, hậu kỳ, hậu cần, dựng phim. Về cơ bản thì không có vấn đề gì, sau hôm nay là có thể quyết định. Chỉ là... giám sát sản xuất, phó đạo diễn, chủ nhiệm sản xuất, chỉ đạo nghệ thuật, điều phối hiện trường thì còn phải xem xét.”
Dạ Cô Tinh chỉ vào tập sơ yếu lý lịch trắng bóng trong tay Vương Thạch: “Có vấn đề gì sao?”
Vương Thạch thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Còn nhỏ tuổi quá...”
Tuổi trẻ, là vốn liếng, nhưng cũng là hạn chế.
Một bộ phim thành công sẽ không thể tách rời với đội ngũ sản xuất đằng sau nó. Mà trong đội ngũ này, giám sát sản xuất, phó đạo diễn, chủ nhiệm sản xuất, chỉ đạo nghệ thuật đều là những nhân vật trọng yếu.
Cho nên, Vương Thạch mới càng phải thận trọng.
“Đều không vừa lòng à?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Vương Thạch đang định mở miệng, thì lại bị tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên cắt ngang.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng đội mũ lưỡi trai lên, thu lại hành động của bản thân, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tiếp tục giả bộ làm một nhân vật nhỏ bé, dư thừa.
Vương Thạch ho nhẹ hai tiếng, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Trong nháy mắt, đã không còn sự ôn hòa tùy ý giống như lúc nãy nói chuyện với Dạ Cô Tinh. Khí thế trên người Vương Thạch đã hoàn toàn thay đổi. Giờ phút này anh đã trở lại là một người đạo diễn nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Ngồi vô cùng ngay ngắn, nghiêm chỉnh.
Cô bé trợ lý đẩy cửa vào, nhìn thấy Vương Thạch như vậy, trong lòng lập tức run lên, hai chân mềm nhũn.
“Đạo... đạo diễn Vương, bên ngoài có người muốn gặp anh. Người.. người đó nói, là đến phỏng vấn...”
Cô bé trợ lý vẫn đang là sinh viên đại học, làm công việc này cũng chỉ là làm thêm. Một bông hoa nhỏ bé mỏng manh được nuôi dưỡng trong khuôn viên trường như vậy thì sao có thể chịu được sự tàn phá tinh thần của Vương Thạch chứ?
Thế nên mới chỉ nói chưa đến hai câu, đầu lưỡi đã líu cả lại.
“Hửm?” Vương Thạch nói hơi cao giọng, nhíu mày: “Vừa rồi đã là người cuối cùng rồi, sao lại...”
Cô bé trợ lý nuốt nước bọt, sợ hãi cúi thấp đầu, ngập ngừng nói lí nhí: “Em.. em cũng không biết...”
Thực ra, em gái này muốn nói rằng, trái tim của cô sắp bị bóp vỡ đến nơi rồi...
Bị dọa đến mức sụp đổ mất!
Ông chủ à, anh có thể đừng bày ra vẻ mặt như thế được không vậy?
Vương Thạch quả thật rất oan uổng, nói gì thì hồi trước anh cũng là một anh chàng ôn hòa nho nhã. Tuy không phải là quá đẹp trai nhưng tốt xấu gì cũng có một khuôn mặt ưa nhìn, đối xử với người khác cũng có lễ độ chừng mực. Thế nên vẫn toát lên được một loại hấp dẫn của người đàn chững chạc trưởng thành.
Nhưng một câu: “Là một đạo diễn kiêm biên kịch, anh chính là người đại diện cho cả đoàn phim.” của Dạ Cô Tinh đã khiến cho anh phải hoàn toàn thay đổi.
Là một đạo diễn, anh cần phải chuyên nghiệp một cách nghiêm túc, tỉ mỉ cẩn thận.
Giờ phút này, trong lòng cô bé trợ lý chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là... nếu yêu quý tính mạng của mình, thì phải luôn nhớ kỹ lời khuyên, rằng phải tránh càng xa đạo diễn ra càng tốt.
“Bạn học cũ à, cái mặt này của cậu cũng thật là xấu xa! Nhìn xem đã dọa cô bé sợ đến mức nào rồi kìa...” Một bóng người màu xanh xám từ ngoài cửa đi vào, giọng nói ôn hòa vang lên êm ái như ngọc.
“Gavin?!”
Diệp Lưu Thanh? Dạ Cô Tinh nhướng mày, thú vị đó!
“Xin chúc mừng thành công của ‘Over The City’. Cứ tiếp tục phát triển được như hiện tại, thì khi công chiếu nhất định sẽ rất nhiều khán giả xem!”
“Cảm ơn.” Vương Thạch nở nụ cười, xem ra câu “Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên”* cũng thật là vô cùng có lý!
* Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: Nghĩa đen là ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được. Nghĩa bóng: “mã thí” ở đây nghĩa là mông ngựa, trong cụm từ “vuốt mông ngựa”, ám chỉ chiêu nịnh hót lấy lòng. Cả câu trên có nghĩa là ngàn vạn cách có thể thất bại, nhưng nịnh bợ thì luôn luôn vô địch, vì vốn ai cũng thích nghe lời nịnh hót.
Chỉ là bên dưới mũ lưỡi trai, nụ cười nơi khóe môi Dạ Cô Tinh càng cân nhắc hơn.
Lúc đầu, được Vương Thạch mời làm giám khảo buổi thử vai. Sau khi phỏng vấn qua nhiều người thử vai hay dở lẫn lộn, trong lòng Diệp Lưu Thanh lại càng thất vọng.
Kịch bản thực ra cũng rất hay, lấy bối cảnh đô thị bình thường, tình tiết lôi cuốn hấp dẫn, cuốn hút người xem từ từ thưởng thức, thậm chí ngay cả anh ta cũng không thể đoán trước được cái kết.
Chỉ có điều, không có một đội ngũ sản xuất ưu tú cùng với nam nữ diễn viên chính đủ tư cách, thì cho dù kịch bản có hay đi chăng nữa, cũng sẽ khó mà xoay chuyển được tình thế.
Một bộ phim, không thể chỉ dựa vào một người, là có thể gây dựng được thành công.
Chỉ sợ lần này bạn cũ lại phải thất vọng rồi.
Trong lòng anh ta thậm chí còn mơ hồ cảm thấy có chút may mắn, và cũng có chút nghĩ lại mà thấy sợ.
May mà anh ta đã tỉnh ngộ sớm, kịp thời đổi nghề, rời khỏi con đường đạo diễn này. Nghĩ lại mà thấy sợ, nếu như lúc trước anh vẫn còn cứ cố chấp, thì bây giờ sẽ rơi vào tình cảnh thế nào đây?
Đối với sự kiên trì của Vương Thạch, đã từng khiến cho anh phải hâm mộ. Hâm mộ anh ấy có can đảm và nghị lực như vậy.
Nhưng sau khi đã hâm mộ rồi, anh ta lại không thể không cúi đầu trước hiện thực.
Thầy nói đúng, trước giờ anh ta đều không bằng được Vương Thạch. Dù là về tài năng hay là lòng nhiệt huyết với sự nghiệp điện ảnh.
“Gavin, anh như vậy là có ý gì?” Vương Thạch nghe thấy rất rõ lời của cô bé trợ lý, anh ta đến để... phỏng vấn?!
Nói đùa đấy à?
Quen biết nhiều năm, Vương Thạch đã quá hiểu người bạn học cũ này rồi... Kiêu ngạo tự trọng, nhưng lại không hề cố chấp, biết co biết duỗi, để giành được lợi ích cho bản thân.
Đối với tính cách như vậy của bạn tốt, anh không hề có ý kiến, ngược lại còn cảm thấy hâm mộ.
Cứng quá thì dễ gãy, đó cũng chính là tính cách của anh. Nếu như không gặp được Dạ Cô Tinh thì có lẽ anh sẽ vẫn cứ mờ nhạt và không có tiếng tăm gì như vậy cả đời!
“Dĩ nhiên là tới để phỏng vấn rồi!” Diệp Lưu Thanh nhún vai, nở nụ cười, ánh mắt chân thành.
“Bạn học cũ, anh không nói đùa đấy chứ?”
“Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ chân thành sao?” Diệp Lưu Thanh vuốt vuốt cằm, cười khổ.
Vương Thạch nghiêm mặt, hiển nhiên là vô cùng nghiêm túc: “Anh nói thật?”
Diệp Lưu Thanh nhướng mày, trịnh trọng nói: “Đương nhiên!”
Vương Thạch trầm ngâm một hồi lâu, sau đó ánh mắt âm thầm đặt trên người Dạ Cô Tinh đang ngồi bên cạnh.
Chuyện này anh không làm chủ được, còn phải để vị này quyết định nữa.
Dưới mũ lưỡi trai, vẻ mặt của Dạ Cô Tinh nhàn nhạt, không nhìn ra được cảm xúc. Cô cũng chẳng hề để ý tới ánh mắt dò hỏi của Vương Thạch, im lặng không nói một lời.
Vương Thạch không nhận được phản hồi, ánh mắt cũng càng thêm nôn nóng. Diệp Lưu Thanh là bạn học cũ của anh, với phương diện đạo diễn cũng có kiến thức chuyên môn xuất sắc. Tuy rằng đã đổi nghề sang làm người đại diện, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn còn tài năng.
Có thêm anh ta, sẽ không khác gì như hổ mọc thêm cánh. Chỉ có điều lý do khiến anh ấy làm như vậy...
Lông mày Diệp Lưu Thanh khẽ động đậy, nhìn theo ánh mắt của Vương Thạch. Chỉ thấy một chàng trai trẻ trên đầu đội mũ lưỡi trai đang ngồi ngay ngắn ở một góc. Thân người mảnh khảnh, giống như một ông sư đang ngồi thiền, khuôn mặt bị vành mũ sụp xuống thấp hết mức che kín hoàn toàn.
Mà ánh mắt Vương Thạch nhìn về phía người đó, trong ôn hòa có cả sự cung kính, trong cung kính cũng có thêm cả một chút nghiêm túc.
Lập tức, trong đầu anh ta lóe qua vô số suy nghĩ. Cuối cùng, Diệp Lưu Thanh cất tiếng cười sang sảng, vươn tay về phía Dạ Cô Tinh: “Cô Dạ, lại gặp nữa rồi.”
Trong lòng Vương Thạch cả kinh, vội vàng phất tay với cô bé trợ lý, ý bảo cô có thể đi ra ngoài.
Tạm thời Cô Tinh vẫn chưa thể xuất hiện trước mặt công chúng.
Cô bé trợ lý như được lệnh đặc xá, bèn vội vàng lao ra ngoài không khác gì đang chạy trốn, haiz... cuối cùng cũng được giải thoát rồi!
Dạ Cô Tinh bỏ mũ lưỡi trai ra, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt. Nhẹ nhàng cong môi, kiêu ngạo mà không quá yểu điệu. Giống như một làn gió mát thoảng qua, trong thoáng chốc làm mờ mắt hai người đàn ông.
“Hân hạnh được gặp mặt.”
Hai tay cùng bắt, chưa chạm đã rời.
Dạ Cô Tinh hờ hững cười nhạt. Diệp Lưu Thanh lại có chút buồn bã mất mát.
“Cũng không biết cô Dạ có hoan nghênh tôi tham gia hay không?”
“Vậy thì còn phải xem anh muốn làm gì đã?”
“Phó đạo diễn.”
“Xem ra anh Diệp đã có dự định từ trước.”
“Họ Diệp tôi đây cũng sẽ không có ý định làm nếu như không chắc chắn.”
Dạ Cô Tinh hơi cong môi, trong mắt thoáng qua một nét lạnh lẽo: “Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ giữ anh lại?”
Diệp Lưu Thanh nhún vai, cười khổ nói: “Nhưng tôi đã từ chức ở Century Muge rồi...”