Menfuisư nhìn Carol không chớp mắt, miệng há ra hết cỡ, nhét một con bò cũng vừa. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn có chút không quen. Chưa bao giờ thấy Carol cứng rắn nghiêm nghị lên tiếng như thế này cả... Izumin là người đầu tiên lên tiếng, quay sang nhìn bên dưới điện:
- Ai là người phát hiện ra nữ hoàng?
- Thưa hoàng tử, là quan tư tế Kaputa
- Kaputa? Hắn ta đâu?
- Thưa... thưa hoàng tử, thần là Kaputa...
Kaputa run run không dám ngước nhìn Izumin, đầu cúi xuống thật thấp nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí của hắn. Vị hoàng tử này đâu phải người để đùa, công chúa Kafura còn bị hắn trừng phạt không nương tay, huống hồ chi một tên tư tế như hắn...
- Ngươi có bằng chứng gì nói cô ta là Asisư?
- Hoàng tử, người đó rõ ràng là nữ hoàng, đâu thể nào có người giống người như thế?
- Chưa đủ
- Izumin, ngươi... – Menfuisư bất mãn lên tiếng, thái độ của Izumin như muốn hoàn toàn chối bỏ quan hệ với chị hắn. Carol cũng nhàn nhạt lên tiếng chất vấn Menfuisư, vẻ mặt của nàng lúc này khiến Menfuisư giật mình. Nó tản mác dư vị xem thường...
- Menfuisư, làm sao chàng khẳng định được đây là Asisư?
- Rõ ràng là chị ta, không lẽ ta nhận không ra? Chỉ do chị ta mất trí nhớ mà các ngươi hùa nhau chất vấn sao? Đã không nhớ gì thì làm sao trả lời các ngươi, cứ chờ đến lúc chị hồi phục trí nhớ thì đừng hối hận...
- Ha, hoàng đế Ai Cập, ngươi nói nghe thật vui tai, ngươi thấy giống thì dám khẳng định đó là Asisư?
- Izumin, ta nói cho ngươi biết, không gả cho ngươi, chị ta cũng có khối người để gả
Carol khẽ thở dài, lần đầu tiên nàng thấy Menfuisư như thế này...
- Menfuisư, một ngày nào đó em cũng mất trí nhớ, không hề nhớ ra chàng, cũng không có bất kì cảm xúc nào với chàng, chỉ nhìn chàng như một người xa lạ... chàng sẽ như thế nào?
Menfuisư chính thức ngậm miệng lại, rớt ra khỏi sàn diễn. Quả thật 2 người yêu nhau say đắm thì không thể nào có thái độ khách sáo như Asisư khi nãy được... Lúc này Menfuisư đưa ánh mắt nhìn Asisư, sau đó lạnh mặt nạt quan tư tế Kaputa đang quỳ bên dưới điện:
- Kaputa, ngươi tìm thấy chị ta ở đâu?
- Thưa bệ hạ, có người đưa thư đến báo với thần đã tìm thấy nữ hoàng ở hạ lưu sông Nin, thần vội vã cho người đến đón về. Thấy đó thật sự là nữ hoàng nên thần không hỏi...
- Lớn mật, chuyện trọng đại của triều đình mà người làm việc sơ sài như thế ư?
- Menfuisư... ta phải làm sao đây... ta thật sự là Asisư mà? Tại sao không ai tin ta?
Mọi người trong điện im lặng, toàn bộ đều dồn ánh mắt về phía “nữ hoàng”…
- Cô mất trí nhớ, làm sao dám khẳng định mình là Asisư? Cô không nhớ chúng ta là ai thì làm sao nhớ ra cô là nữ hoàng? – Izumin nhìn Carol bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó nhàn nhạt lo lắng nhìn bên ngoài... Carol hỏi rất đúng ý hắn.
- Ta...
Hêôlia bắt đầu lúng túng, hận mình không thể ngất đi, như vậy cục diện có thể thay đổi. Đúng lúc này thì Ruka từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt nghiêm trọng, cúi mình hành lễ với Menfuisư cùng Carol xong thì vội vã chạy sang nói nhỏ vào tai Izumin. Không rõ Ruka nói gì nhưng chỉ thấy Izumin biến sắc, nhanh chóng rời khỏi nơi hoa lệ lộng lẫy đó.
Trước khi đi còn quay lại nhìn “ Asisư” đang nước mắt lo lắng, ngơ ngác nhìn hắn...
- Asisư chưa bao giờ gọi ta là chàng...
Sau đó chỉ thấy một thân quần áo đen tuyền, tóc bạch kim phấp phới nhanh chóng hòa mình vào bóng đêm...
Menfuisư vẫn nghi ngờ người kia là chị mình, không biết phải phân xử ra sao nên hạ lệnh đưa cô ta về phòng. Tiệc tàn, mỗi người ôm vẻ mặt sợ hãi, kẻ thì suy tư quay về...
><><><><><><><
Menfuisư khó chịu ôm Carol lại, trong giọng nói có phần hơi tức giận:
- Carol, trước kia nàng thân thiết với chị như vậy, sao bây giờ lại muốn dồn chị vào đường cùng?
- Haiz... Menfuisư, chàng không lẽ không thấy nghi ngờ?
- Những điểm nàng và Izumin thắc mắc quả thật quá đáng đối với một người đang mất trí nhớ... vả lại ta không tin có người giống người như thế...
- Không lẽ chỉ cần một người giống Asisư và cũng bị mất trí nhớ thì sẽ là chị ấy sao?
- Không... nhưng... nàng giải thích như thế nào về chuyện có người giống nhau như thế? Ngay cả thái độ nhàn nhạt lành lạnh mấy ngày nay của chị ấy, không phải rất giống ư?
- Menfuisư, chàng chỉ nóng vội sợ Asisư chịu thiệt. Chàng cảm thấy chuyện trước đây đẩy chị ấy đến Babylon là có lỗi với chị ấy nên ra sức bảo vệ, bù đắp nhưng lần này là đang tiếp tay cho kẻ xấu...
Ngưng một chút lấy hơi, Carol tiếp tục:
- Cô ta lợi dụng chàng, cho rằng chỉ cần chàng tin thì cả cung điện này tin, cả đất nước cũng tin. Tuy nhiên, Izumin là người đa mưu túc trí, thông minh giảo hoạt hơn người, chưa kể hắn ta là người gần gũi với Asisư nhất khi từ Babylon trở về nên xét về mọi mặt, cô gái kia không biết phải làm sao... Này, sao lại nhìn em như thế?
- Carol, lần đầu tiên thấy nàng phân tích một chuyện gì kĩ lưỡng và nghiêm túc như thế...
- Ầy, phải tùy lúc chứ! Với lại... Asisư này không phải người đã cứu em ở Babylon
Menfuisư thở dài, để Carol gối đầu lên cánh tay mình, cùng nằm xuống giường nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ... Phải tăng cường canh gác ở cung của Asisư...
Khi Izumin vừa vào đến phòng đã nghe thấy âm thanh hốt hoảng, bước chân dồn dập của mọi người, không khí vô cùng ồn ào. Bà Mura nhìn thấy Izumin vội đến báo cáo tình hình, vẻ mặt vẫn chưa bình tĩnh được...
- Hoàng tử, nữ hoàng bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh...
- Lí do?
- Chúng thần không biết...
Izumin không nhiều lời, đi thẳng vào bên trong phòng. Bà Mura quay ra phân phó mang nước nóng cùng đi mời thái y, sau đó tự bản thân đi nấu chút ít cháo... Cầu trời nữ hoàng không có mệnh hệ gì, nếu không mọi người sẽ khó sống. Nhìn vẻ mặt của hoàng tử là khó sống rồi, đừng nói tới chuyện nữ hoàng bị làm sao…
Asisư nhắm nghiền mắt, khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu, mồ hôi túa ra ướt 2 lớp áo, tóc con dính bết lên mặt, tay chân muốn cử động cũng không được; cơ thể nằm yên bất động, cố gắng cũng không thể làm theo ý muốn, chỉ có thể từ từ cảm nhận cơn đau đớn như có dao chạm vào từng khúc xương, lóc từng miếng thịt của nàng ra, da tê rần, lúc nóng lúc lạnh; lồng ngực bị ép nổ tung, càng lúc càng chặt…
Nhìn bộ dáng chật vật của Asisư, Izumin thoáng nhói lòng, không hiểu nàng bị gì. Nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa tay lên lau bớt mồ hôi cho Asisư, hắn quay sang nhìn đám người đang hoảng sợ cuống cuồng tay chân bên kia, lạnh giọng hỏi: “ Thái y đâu? Đã tới chưa?”
- Hoàng tử, đã cho người đi mời
Asisư khó chịu muốn cử động, cái lưng ướt đẫm mồ hôi lại phải nằm yên một chỗ nên hầm nóng, tuy nhiên có cố bao nhiêu vẫn như vậy, cổ tay lại đau nhói… Nàng khẽ rên một tiếng, Izumin liền quay lại, vẻ mặt vui mừng, 2 tay ra sức nắm chặt vai Asisư:
- Asisư, nàng tỉnh? Nàng bị làm sao vậy? thấy thế nào rồi…? – một lúc lâu sau mới thấy Asisư trả lời
- …Đ… đau... – Asisư mở miệng mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, nói một chữ đã cảm thấy đau rát như xé đôi, nuốt nước miếng cũng không có, khan khan giọng nhắc nhở Izumin bỏ nàng ra. Bàn tay hắn cứ như mang theo cái bàn chông hay sao ấy, mỗi lần đụng vào người nàng đều khiến nàng đau đớn không thôi, xương cốt tưởng chừng như gãy vụn… Dựng đứng nàng dậy mà lắc chắc cũng nghe tiếng xương kêu loảng xoảng…
Đau? Izumin ngạc nhiên, hắn có làm gì nàng đâu? Sau đó hốt hoảng thả tay ra, lúc này mới thấy khuôn mặt nhăn nhó cực độ của Asisư giãn ra được một tí, ánh mắt mơ màng mệt mỏi lại nhắm lại, thứ duy nhất mà nàng có đủ ý chí để nhớ chính là khuôn mặt của Izumin…
Izumin càng lúc càng nóng ruột, trong lòng nôn nóng bao nhiêu thì bên ngoài càng lúc càng lạnh bấy nhiêu khiến ông thái y già run rẩy đi vào không dám nhìn vào vị hoàng tử đang đằng đằng sát khí muốn giết người kia. Sau khi nhìn thấy người đang chật vật khổ sở nằm trên giường, ánh mắt già nua tỏ vẻ kinh ngạc không ngờ, trong mắt chợt lóe sáng, ngay lập tức lên tiếng nói với Asisư:
- Nữ hoàng, xin người đưa tay cho thần…
Ông thái y chưa kịp nói hết câu, tay mới chạm nhẹ qua cổ tay mảnh khảnh của Asisư thì nàng liền bật dậy, phun ra một ngụm máu đen ngòm. Cảnh tượng này hù dọa không ít người, nhất là ông thái y, mặt đã xanh mét. Izumin thô bạo gạt ông ta té văng khỏi ghế, đưa tay đỡ lấy Asisư không có điểm tựa sắp ngã, một tay đỡ sau cổ, tay kia lấy tay áo của mình lau máu nơi khóe miệng cho nàng. Một cơn gió khẽ thổi vào mát lạnh làm Asisư dễ chịu được chút ít nhưng lát sau lại thấy xương cốt ê ẩm, ánh mắt bất mãn mệt mỏi nhìn Izumin… chốc lát cơ thể lại run rẩy... Asisư nàng thật sự muốn cắn lưỡi chết quách cho xong, cảm giác lúc nóng lúc lạnh này thật không thoải mái chút nào...
- Ruka, mau cho người đi kiếm cái tên đã từng chữa độc cho hoàng phi Carol, nhanh đi... – giọng nói đã có phần khẩn trương, lo lắng nhìn Asisư càng lúc càng lâm vào mê sảng trong lòng mình. Ruka nhận lệnh xong cũng khẩn trương dắt theo vài thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành ngay lập tức không chậm trễ...
_________________