Nữ Hiệp Xuất Giá

Chương 9



"Hóa ra không chán ghét như mình tưởng"

Chiêu Anh nàng tinh mắt nhận ra sau khi mình dứt câu nói ánh mắt của Hà Dực liền trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Xem ra vị đây có bối cảnh không đơn giản a.

"Không động đến nữa sao?" Chính Quân có chút mờ mịt nhìn phu nhân nhà mình "Tại sao lại không được động đến nữa?"

Quay qua tặng cho vị nhân huynh kia một nụ cười tươi rói cùng với vẻ mặt thân thiện đến bất thường: "Vị huynh đệ này. Làm phiền có thể ra ngoài được không? Phu thê chúng ta có chuyện riêng muốn bàn bạc" Nàng còn cố ý nghiến răng nhấn mạnh vào hai chữ 'phu thê' như thể muốn chọc điên Hà Dực.

Nhìn cái dáng vẻ tức đến độ muốn cầm dao xiên cho mình vài xiên của vị huynh đệ kia, Chiêu Anh đột nhiên có một cảm giác khoái trá, sung sướng đến kỳ cục. Cũng có thể là do nàng lâu rồi không trêu ai nên mới có cảm giác này đi.

"Phu nhân?" Thấy phu nhân lại bỏ mặc mình một bên, Chính Quân đành nhắc nhở một chút: "Nàng nói thuốc này không thể uống là vì sao?"

"Cái này ấy hả?" Chiêu Anh cầm bát thuốc lên ngửi ngửi. Dù cho cái mùi đó rất nhạt nhưng không có nghĩa là nàng không thể nhận ra cái thứ thuốc hại người này "Lai lịch của món thuốc này nói ra thì rất dài nhưng ngươi chỉ cần biết thứ thuốc này là dùng để điều khiển người khác là được"

Nghe nàng nói xong chàng cũng nửa tin nửa ngờ. Trên đời này thực sự có loại thuốc có thể hoàn toàn khống chế một con người sao? Chuyện này làm sao có thế chứ? "Phu nhân? Không phải là nàng không vừa mắt ta nên mới bảo ta không được uống đấy chứ?" Này là thuốc do chính Thái hậu ban cho đó, không uống rất có thể bị khép vào đại tội bất kính, có thể sẽ mất đầu đó.

Cái lý luận gì đây? Nàng đúng là không thích tên cẩu quan này thật nhưng không có nghĩa là nàng muốn làm góa phụ đâu nhé. "Muốn có một loại thuốc khống chế hành vi con người ấy hả?" Nàng lấy ngón cái quẹt nhẹ môi một cái, đuôi mày trái khẽ nhướng một cái: "Xuân dược không phải là một loại thuốc như thế à?" Vốn định dụ dỗ cẩu quan dùng thử ít xuân dược (với một mục đích vô cùng trong sáng là để cho cẩu quan hiểu thực sự là có loại thuốc có thể khống chế được hành vi của con người mà thôi) ai ngờ......

"Cái đó....." Nàng ngập ngừng chỉ chỉ "Ngươi chảy máu mũi rồi kìa" Nàng lại còn bày ra vẻ cực ghét bỏ mà né né ra xa.

Giật mình đưa tay lên, Chính Quân hoảng hồn khi sờ một mảng ướt át, càng đáng sợ hơn là chàng cư nhiên chảy máu mũi trước mặt phu nhân nhà mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu như nàng không câu dẫn chàng thì chuyện này cũng đâu có xảy ra. Đúng! Tất cả là tại nàng cả.

"Ngươi nhìn ta với ánh mắt đó là ý gì?" Chiêu Anh đưa khăn tay qua "Bản thân không biết khống chế còn đổ thừa cho người khác"



Chính Quân nhận lấy chiếc khăn tay, im lặng bịt mũi mình lại, trong đầu thầm niệm tứ thư ngũ kinh để thanh lọc lại đầu óc. Niệm niệm một hồi rồi lại âm thầm cho bản thân vài ba cái tát, mới nhìn thấy phu nhân làm ra cái động tác đó thôi mà trong đầu chàng đã tượng tượng ra cái gì rồi? Như vậy là không tôn trọng phu nhân! Đáng đánh!

Đột nhiên nhìn thấy cẩu quan tự đưa tay lên tát bản thân, Chiêu Anh khó hiểu trừng tên dở kia: "Ngươi có vấn đề gì à? Tự dưng đi đánh bản thân?"

"Ta đang tự phạt bản thân" Chính Quân nói đến nghiêm túc.

Chiêu Anh suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng liền nở một nụ cười hết sức hèn hạ, đem cẩu quan nhìn từ đầu đến chân một lượt rồi lại tặc lưỡi tỏ vẻ đáng tiếc lắm làm Chính Quân khó hiểu hết sức, quên luôn cả bản thân đang tự phạt: "Nàng nhìn ta vậy là sao?"

"Ta không ngờ ngươi lại là một người như thế đó" Vừa nói nàng lại vừa lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

"Ta đã làm gì chứ?"

"Ngươi đã làm gì ngươi còn không rõ sao?" Chiêu Anh lấy hai tay ôm lấy bản thân, trưng ra dáng vẻ bị khi dễ "Ngươi không phải vừa mới tưởng tượng đến cảnh lột đồ ta ra, đè ta dưới thân, sau đó.... sau đó......" Đến đây nàng liền im bặt, lấy tay ôm mặt giả vờ khóc.

Mà nghe nàng nói mấy câu này, mặt Chính Quân cũng tái dại đi. Việc có suy nghĩ đồi bại với ai đó đã là một chuyện không thể tha thứ rồi chứ đừng nói đến chuyện người đó biết được suy nghĩ của mình. Thế nên ngay lúc này đây, nam chính đại nhân của chính ta đến suy nghĩ tự sát để tạ tội cũng có luôn rồi.

Hơi hơi hé mắt ra nhìn biểu tình của cẩu quan, nữ hiệp thiếu chút nữa là phì cười. Với nàng mà nói, chuyện người khác có suy nghĩ đồi bại với mình là chuyện hết sức bình thường, ngao du bốn bể đã lâu nên chuyện này nàng cũng đã quen từ lâu. Huống chi hiện tại hai người còn là phu thê danh chính ngôn thuận, chuyện chàng có mấy cái suy nghĩ này là hiển nhiên, không có mới là lạ. Nhưng có vẻ như với cẩu quan mà nói đây có vẻ là chuyện hệ trọng, nhìn cái biếu tình của chàng đi! Mẹ nó! Nàng nhịn không nổi!

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười của nàng, lại nhìn thấy phu nhân nhà mình vừa mới làm bộ ủy khuất mà giờ lại cười sung sướng thế kia, chàng mới chợt nhận ra mình vừa bị phu nhân chơi cho một vố. "Nàng......"

"Ngươi cũng thật là" Chiêu Anh cười đến lợi hại "Ngây thơ đến đáng thương. Ha ha ha!"

Cũng không biết câu này động vào dây thần kinh nào của Chính Quân, chàng đột nhiên đè nàng xuống, nghiến răng hỏi: "Nàng vừa bảo ta ngây thơ?"

Chiêu Anh mang tiếng là bị đè nhưng vẻ mặt nàng lại bình thản đến đáng sợ, thậm chí còn có vài phần cười trên nỗi đau của người khác. Nàng cười cười hỏi cẩu quan: "Đau không?"



Lúc này Chính Quân đã đau đến nhăn cả mặt lại, khổ sở duy trì cái tư thế này. Không dám nằm hẳn xuống vì sợ mạo phạm đến nàng mà càng không dám động vì sợ lại động đến vết thương ở sau lưng. Chàng cắn răng thốt ra một câu: "Vẫn chưa chết được"

"Không phải ngươi muốn cưỡng hôn ta sao?" Chiêu Anh vẫn không sợ chết mà nói kháy cẩu quan "Tới đi nào. Ta đang chờ nè" Vừa nói nàng vừa nhe răng ra cười, một nụ cười cực kỳ ngứa mắt.

Nhìn vẻ mặt nàycủa nàng, Chính Quân đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá thất bại. Không những không trêu được phu nhân mà còn bị nàng chọc quê lại. Chàng bất lực thở dài một tiếng, ngọ ngậy dịch người tính né đi, chứ tiếp tục cái tư thế này chàng sợ rằng mình chịu không nổi mà đổ ụp xuống mất.

"Ô?" Chiêu Anh giật mình nhìn hành động này của cẩu quan "Ngươi không muốn cưỡng hôn ta nữa à?" Nàng háy háy mắt, liếm môi một cái, quyết định chơi xấu "Ngươi không tới thì ta tới!" Dứt lời liền khéo léo xoay người cẩu quan đè chàng xuống mà không động đến vết thương trên người chàng, sau đó lập tức cúi đầu nhắm môi chàng mà hôn xuống. Nhìn thấy cẩu quan trừng lớn hai mắt dáng vẻ hoảng sợ, nàng cười thầm, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới cẩu quan một cái. Không ngờ lại bị chàng đẩy bay ra

Bị phu nhân đột ngột tập kích, Chính Quân chàng đã bay đến mấy hồn mấy phách. Chút hồn phách còn lại bị động tác tiếp theo của nàng dọa cho tử trận tại chỗ, hoảng loạn đẩy nàng ra theo bản năng.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, bầu không khí có chút quỷ dị.

Chiêu Anh liếm liếm môi, cảm thấy hôn tên này không đến mỗi chán ghét như nàng vẫn tưởng tượng. Liếc mắt nhìn cẩu quan đang trưng ra cái vẻ như cái nhà lành bị cưỡng gian, cuối cùng nhịn không được phá lên cười đầy sung sướng.

Nghe thấy tiếng cười của nàng, Chính Quân phẫn uất, đang định lên tiếng thì từ bên ngoài vọng vào một tiếng hét: "Chiêu Anh tẩu tẩu!!!!!!!!"

Mặc Thanh chạy ào vào trong phòng, nhanh chóng lao thẳng vào lòng Chiêu Anh, làm nàng ngã ngửa ra "Sao lại nhảy vào lòng người ta nữa thế này?" Giọng nói đầy vẻ bất lực, đáp lại nàng là tiếng cười lanh lảnh của Mặc Thanh và tiếng kêu đau nho nhỏ của tam phẩm đại nhân.

"Tẩu tẩu! Bánh tẩu làm vừa đáng yêu vừa ngon nữa!!!!!! Muội thích chết đi được!!!!!" Mặc Thanh dụi dụi vào lòng Chiêu Anh, tìm mọi cách để làm nũng, làm cho đại ca mình ghen đến đỏ cả mắt.

Chiêu Anh khó hiểu mắt liếc về phía ngoài, liền thấy Cẩm Nhi ra hiệu mọi chuyện đã giải quyết xong. Trong nháy mắt nàng liền hiểu ra cái đĩa bánh vừa rồi của nàng đã được Cẩm Nhi đưa đến đúng nơi nó cần đi.

Nháy mắt tỏ ý cảm ơn với thị nữ nhà mình xong Chiêu Anh rất sung sướng ôm lấy Mặc Thanh mà cọ tới cọ lui làm con bé vui vẻ cười khanh khách, mặc cho ai kia đau khổ nằm bẹp trong góc giường giả chết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv