Đã độ cuối thu, tiết trời dần se lạnh.
Ngoài đình, sắc đỏ ánh vànglả tả rơi, thấm vào đất. Dưới tán phong,một nam tử anh tuấn uy vũ đang tự thưởng cờ, dáng như hổ, lưng như rồng, đường đường chính chính, bễ nghễ oai phong, không giận mà uy, khiến người khác cam bái hạ phong.
Nam tử nhìn bố cục bàn cờ, chăm chú hồi lâu, mày càng lúc càng nhíu lại.
Quân đen vừa tìm được chỗ sinh trong đường tử, vừa yếu ớt vùng lên, đã lại bị chặn bởi quân trắng. Quân trắng khi yếu khi mạnh, nhưng khí thế luôn trỗi vượt.
Nam tử thở dài.
Không lẽ chỉ có thể buông xuôi?
Hắn đưa tay xoa hai bên thái dương, có chút thất thần nhìn tán lá đỏ.
Sắc đỏ khiến hắn nghĩ đến một người.
Đêm đó, y phục của nữ nhân ấy, cũng nhuộm màu đỏ, là máu, hay là sắc màu y phục, hắn thực sự không nhớ nổi nữa…
Chỉ là rất ma mị.
Nhưng đó không phải là lý do chính khiến hắn nhớ về nàng.
Hắn là tướng quân, là sát phạt, là lãnh huyết.
Hắn nhớ đến nàng, là vì muốn biết động cơ cùng mục đích của nàng.
Nàng chắc chắn không phải là người của Quý phi, rất có thể là người của tiền triều.
Nhưng lần phá thân ấy… có ý gì?
Sao đối tượng của nàng lại là hắn?
Dư Lãnh đứng dậy, rời khỏi đình, trước khi đi vẫn còn ngắm nhìn bố cục thế cờ một lần nữa, sau đó dứt khoát đi.
Không suy nghĩ nhiều nữa. ‘Binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn’, hắn không tin mình có thể dễ dàng bị tóm gọn.
Mà nếu quả thật có phải chết, cũng không phải không tốt.
==========Đường phân cách nguy hiểm==========
Nhìn nàng trên nha môn, dẻo miệng đấu võ mồm với quan phủ, hắn vừa thấy nực cười, vừa thấy thú vị cùng khó hiểu.
Nàng ta trở lại đây làm gì? Trên xe còn chất thêm một nữ nhân cao lớn, còn giả dạng làm một đôi phu thê…
Hắn nhìn không ra, rốt cuộc nàng âm mưu cái gì, tính trở về chịu trói sao?
Cũng được, nhưng trước hết, để hắn tra hỏi rõ ràng phần chuyện giữa hắn với nàng đã!
Nghĩ là làm, Dư Lãnh gây một chút sức ép với quan phủ, dễ dàng áp giải nàng về, mỹ kì danh gọi là ép nàng làm gia nhân cho tới hết đời. Nàng bằng mặt không bằng lòng đi theo hắn, vị “hôn thê” bên cạnh ra vẻ suy ngẫm nhìn nàng cùng hắn. Dư Lãnh suy đoán, bọn họ thực chất gặp nhau chưa lâu, quan hệ cũng không đến mức để gọi là hảo hữu.
Vậy nữ nhân kia theo nàng làm cái gì?
Những chuyện liên quan đến nữ nhân này, đều khiến hắn thắc mắc.
Hắn nhét vào miệngnàng viên Thất Sắc, vốn ban đầu định sẽ mạnh tay ép nàng uống, nhưng ngẫm lại, nàng ta đã chịu theo đến đây, chắc chắn không có ý định trốn thoát. Thấy nàng ngoan ngoãn quá sức, hắn bắt đầu có linh cảm bất an.
Hơn một ngày một đêm, Dư Lãnh không đến gặp nàng, cũng không để nàng ăn uống gì, ngụ ý nhắc nhở nàng ta, sinh mạng của nàng ta đang ở trong tay hắn, muốn chém muốn giết là chuyện cực kỳ đơn giản.
Hắn cũng muốn bình ổn tâm trạng của mình.
Ngày hôm sau đến gặp, hắn ôm theo vò nước, thấy nàng yên tĩnh ngồi một góc, vẻ bề ngoài giả dạng thành một nam nhân xấu xí thô kệch, khiến Dư Lãnh bỗng dưng cảm thấy có chút tội nghiệp. Một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều, một đêm phải lưu lạc, biến thành bộ dạng này, lại còn bị bắt giữ bởi hắn, đúng là xui xẻo tận mạng.
Nhưng ai bảo nàng ngu ngốc, động chạm đến hắn!
Hắn mở miệng hỏi nàng chuyện lúc trước, nàng gạt phắt đi, dài miệng đòi nước, giọng điệu lải nhải lí luận, khiến hắn cảm thấy lỗ tai ong ong. Nàng bảo nàng sắp chết khát đến nơi, hắn thì thấy, nói được nhiều như vậy, cũng phải dăm ba bốn ngày nữa mới có thể gọi là thiếu nước.
Dông dài thêm hai ba câu với nàng, hắn lại gặng hỏi tại sao nàng đến tìm hắn hôm đó.Nàng lưu manh lắt léo, khiến hắn suýt chút nữa lỡ lời mấy bận.
Thái độ tươi cười vui vẻ của nàng, càng lúc càng khiến Dư Lãnhnghi ngờ. Ngay cả khi đã vận nội công, nắm lấy sợi Tiêm Ti quấn quanh cổ mình, hắn vẫn cảm thấy không yên lòng. Nàng để mặc cỗ xe ngựa chạy loạn khi hắn cố tình dùng viên đá đả thương chân ngựa… Nàng một đường ngoan ngoãn theo hắn đến đây… Nàng dông dài rồi dùng Tiêm Ti tấn công hắn… Lẽ ra hắn nên tin rằng nàng là người có năng lực, có thủ đoạn, muốn lấy mạng hắn, nhưng hắn vẫn không tin. Hắn cảm thấy nàng còn đang tính một tầng kế sách, bày thiên la địa võng để lừa hắn.
Khi nàng đề nghị hắn thả nàng ra, hắn vẫn nửa ngờ. Đợi đến lúc nàng đề nghị giúp hắn, hắn hiểu ra một phần mục đích của nàng rồi.
Nàng đang thử hắn, thử xem hắn có bị kiểm soát không, bởi nếu có, chuyện hắn giữ người của tiền triều chắc chắn sẽ khiến hắn ăn khổ.
Nàng đang thử hắn, thử xem hắn có đủ năng lực hay không. Tiêm Ti mỏng manh dẻo dai, mắt thường khó thấy được, đến lúc nhìn thấy, là người thường thì đầu đã lìa xác.
Nàng đang thử hắn, thử xem oán hận của hắn có thể khiến hắn mù quáng, một nhát chém chết nàng hay không, khi chuyện cũ của hắn bị lôi ra từng chút một.
Nhưng hắn biết, nàng cũng đang chứng tỏ bản thân.
Dư Lãnh nhìn đôi mắt khép hờ của Dương Tiếu Tâm, cảm thấy như nàng vừa hận, vừa tiếc, nhưng trên cả là thê lương…
Cảm giác giống như, nàng từng như hắn, muốn chết đi, muốn tan biến…
Hắn cảm thấy, lúc này, nàng quay lại đây, làm tất cả mọi chuyện, không phải vì muốn báo thù, nhưng vì đó là chuyện cần làm.
Là lý do khiến nàng cảm thấy ở tận một nơi rất xa, là đích đến.
Dư Lãnh bỗng cảm thấy, nàng đang chứng tỏ, không phải là khả năng, mà là chứng tỏ nàng giống hắn.
Nàng còn nói, nàng là Đổng Hoa công chúa, là Hắc Y Vệ giả trang.
Nàng còn nói, ngoại trừ tấm bản đồ của hoàng cung, nàng chưa có gì đáng để lợi dụng.
Nàng xin hắn ba năm để chứng tỏ bản thân.
Thật ra, từ thời khắc Dư Lãnh biết được nàng giống mình, hắn đã định sẽ dùng nàng rồi.
Cục diện ván cờ tưởng như đã trắng đen rõ rệt, thì nàng lại xuất hiện… Cũng không biết là tốt hay là hậu…
Có điều…hắn tin tưởng, ván cờ này sẽ càng lúc càng thú vị!
Lời bên lề: Ta muốn giữ cho các nhân vật thần thần bí bí một chút, khó nắm bắt hơn, thế mới hấp dẫn… Có điều, lần đầu làm như vậy, ta nhận ra cũng thật khó khăn a ~~~ Đầu óc như ta, tốc độ như ta, không biết nhớ được mấy phần để mà kể về tâm tư sâu xa của mỗ nam mỗ nữ…
Sau này, hẳn là ta nên chèn luôn suy nghĩ vào chính truyện >____< có khi chương truyện này sẽ bị nhập vào chính truyện sau khi ta hoàn thành truyện nữa ~~~
Ừ, quyết định vậy đi!