Lúc tỉnh lại mặt trời đã xuống hướng Tây. Trên ngườiquấn áo lông tím Lăng Đằng Vân mua từ dưới chân núi (trời không lạnh, dùng đểlàm chăn đi) Lãnh Lạc lại nóng lên.
Một kích kia, người bình thường phải nằm trên nửa năm,hắn chỉ dùng hơn một tháng đã mạnh mẽ chông xuống giường. Tuy rằng tận lực làmbộ như không có việc gì, nhưng có đôi khi nhíu mày ấn ngực.
Ta không dám biểu lộ sự lo lắng, ta cuối cùng đợi trờitối nghiên cứu sách Hoán hồn Hoa Mạt Ly để lại cho ta, ta nhất định phải bảotrụ một thân võ công của hắn.
Ta không có cách nào tưởng tượng nếu một thân võ côngnày phế đi, Lãnh Lạc có còn là Lãnh Lạc hay không.
Bình thường cố dỗ hai bọn họ vui vẻ, cố gắng để chobọn họ nghĩ không có việc gì, bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ bình phục.
Buổi tối ngồi ở vách đá hóng gió, Lăng Đằng Vân gốilên chân ta, Lãnh Lạc ôm ta tựa vào vai hắn. Gió núi chầm chậm, thổi qua lá câytrong rừng, âm thanh sàn sạt thật an tĩnh.
Ta cho rằng bọn họ đều đang ngủ, Lãnh Lạc dùng cằm vòvò đỉnh đầu ta, đột nhiên thấp giọng nói: “Không được thì thôi.” Ta kinh ngạcngẩng đầu nhìn hắn, hắn cúi người phủ lên môi ta, lần thứ hai thấp giọng nói:“Không được thì thôi.”
Ta rất chân thực cuộn tròn trong lòng hắn, nhớ tới lúcmới gặp gỡ hắn băng lãnh vô tình, đột nhiên phát hiện, hay là không còn vỏcông, hắn vẫn như cũ sẽ là Lãnh Lạc.
Chỉ là… hôn hôn chóp mũi hắn: “Dạ Lưu Ly đã muốn làm,khi nào lại không được.”
Sau cùng ta dự định sử dụng Mộc xuân phong, Lãnh Lạccau mày hỏi ta kết quả tệ nhất là gì. Ta cười ta không nói cho hắn hắn có thểbạo thể mà chết, có thể ta tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhưng không thể chậm trễ nữa, nhìn nhìn bóng lưngcao to của hắn, ta thầm nghĩ dù sao cũng xem như là chữa ngựa chết thành ngựasống đi!!!!!
Cho Lăng Đằng Vân chất đống lớn lương thực quần áo vàđồ dùng hàng ngày dự trữ, ta vỗ vỗ vai hắn, nói hai chúng ta đều giao cho ngươia. Hắn cực lực ẩn giấu hoài nghi với thực lực của lão tử, cứng ngắc nói yên tâmta sẽ bảo vệ xung quanh.
Nhiếp Kiềm lại chọn lúc này động thủ, không sớm khôngmuộn, tại lúc sức chiến đấu của chúng ta hoàn toàn biến mất. Hắn lợi dụng danhnghĩa nghênh tiếp Khâm sai đại thần đem toàn bộ rào chắn bố trí cẩn thận, sauđó lợi dụng khoảng thời gian này quen thuộc địa thế của cả ngọn núi.
Khi hắn xông tới ta cùng Lãnh Lạc còn ở trong vũngnước, còn thiếu nửa canh giờ. Thế nhưng cho dù tiếp qua nửa canh giờ, Lãnh Lạc cũngcòn cần rất nhiều thời gian điều dưỡng, mà ta đâu còn khí lực đối phó hắn cùngtinh binh mà hắn mang đến?
Thái tử , Bát hoàng tử còn có Nhâm Thương Long, đềungoài ý liệu của ta. Nhưng mà nghĩ lại cũng không kỳ quái, Bát hoàng tử đầuphục Tân hoàng, Nhâm Thương Long nhất định cũng đầu nhập vào hắn.
Hắn một thân áo choàng vàng rực, tuy rằng còn chưachính thức đăng cơ, thế nhưng đã thấy bóng dáng đế vương. Tuổi còn rất trẻnhưng trên mặt đã không còn vẻ nhiệt huyết phóng khoáng khi xưa, hắn hiện tạibiến thành phụ hoàng.
Ta trong nháy mắt điểm huyệt Lãnh Lạc: “Cho ta nữacanh giờ.”
Hắn ngồi trên nghi trượng trong xe loan, không ngừngho nhẹ. Một kiếm kia, thực sự làm tổn thương phổi hắn. Ta không biểu hiện gì,Nhiếp Kiềm cùng Nhâm Thương Long đứng hai bên trái phải hắn, Bát hoàng tử ý bảomọi người tiến lên.
Ta cá là một lần sau cùng, ta nhìn mọi người sau lưnghắn, kêu một tiếng Tứ ca. Tất cả mọi người sợ run, hắn ngẩng đầu, đột nhiênphất tay cho lui mọi người, cười giống như lúc xưa trước khi đi ra ngoài sănbắn, hắn nói được.
Lăng Đằng Vân lo lắng nhìn qua, ta cười khẽ lắc đầu, ýbảo không có việc gì.
Hắn thực sự cho ta nửa canh giờ, gia tăng công lực,khi đã thông huyết mạch của Lãnh Lạc, môi hắn đã cắn ra huyết.
Lấy tay nhẹ nhàng xoa vết máu trên khóe môi hắn, tamỉm cười vỗ vỗ mặt hắn, lấy gia thế bối cảnh của Lăng Đằng Vân, Tân hoàng đăngcơ, tất nhiên sẽ không đụng đến hắn, thế nhưng Lãnh Lạc sẽ rất khó nói.
Ta từ trong nước đi ra.
Tóc ẩm ướt buông xuống, nhỏ giọt tại thắt lưng. Chonên ánh mắt mọi người đều mất trật tự.
Đem đầu chuyển hướng Nhâm Thương Long, ta cười trêutức: “Nhâm giáo chủ, đã lâu không gặp.” Hắn từ trên mặt ta quan sát xuống phíadưới, trong mắt âm tình bất định.