Diêu Tư Y đến nhà Kim Hạ Như vào lúc trời đã gần tối vì khu nhà này ở ngoại ô, đi xe cũng mất 2-3 tiếng.
Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ xào xạc qua lại, khi tiếng gót giày chạm mặt đường dường như đã làm một con chó gác cổng gần đó phát hiện, nó cất tiếng sủa to không ngớt giữa bóng tối.
Lúc Diêu Tư Y chưa kịp hoảng hồn thì bên trong đã có tiếng người nói vọng ra, giọng nữ nhân trong trẻo khiến con người ta nghe cảm giác êm tai không gợn sóng:
"Shelly, em lại sủa nữa rồi! "
Cùng lúc là tiếng lạch cạch vang lên cùng hướng với giọng nói. Chú chó tên Shelly khi vừa được nhắc thig không sủa nữa, kêu vài tiếng rồi im lặng.
Biết được giọng nói kia của Kim Hạ Như, Diêu Tư Y nắm chặt túi sách đi đến gần chỗ cách cổng phát ra ánh sáng và con chó đang nằm, ấn chuông.
Khoảng chừng 2 phút sau, có một người tiến ra mở cổng.
Nhìn rõ được mặt Diêu Tư Y, người này mới sững lại, há miệng ngập ngừng hỏi:
"Cô là ai? "
Diêu Tư Y cũng hoang mang không kém, ngập ngừng khi bị hỏi câu này. Tại sao Kim Hạ Như lại hỏi cô là ai? Cô ta thực sự không nhớ hay giả vờ?
"Cô không nhớ tôi? "
"A! Tôi là em gái song sinh, chắc cô đang tìm chị gái tôi nhỉ? chị ấy có chút việc bận trên phòng rồi! "
Diêu Tư Y gật đầu như đã hiểu, quay lưng đi.
Nhưng tự nhiên cô lại cảm thấy gì đó không thoải mái, quyết định bảo tài xế không cần chở để cô đi bộ một đoạn.
Vừa đi được đến gần hết nhà Kim gí, bất chợt bầu trời hơi lóe lên ánh sáng thu hút sự chú ý của Diêu Tư Y. Cô vừa ngẩng lên vô tình nhìn qua hướng cửa sổ của Kim gia thì đã há hôcd mồm sợ hãi, bước chân lùi lại ngã xuống đường.
Trên bệ cửa sổ, một thân hình cô gái nằm vắt qua khung cửa, một thứ chất lỏng chảy dọc xuống không ngừng, sau đó một bàn tay của ai đó kéo cả người cô gái đấy vào lại rồi đóng mạnh cái cửa sổ lại trả cho màn đêm sự yên tĩnh.
Diêu Tư Y ngồi dưới đất không nói nên lời, cảm giác sợ hãi làm lý trí bị co giật dữ dội, cô muốn tin đó là do mắt bị ảo giác nên nhìn lầIm nhưng hết lần này qua lần khác đều không phaie. Trên cánh cửa trắng có pha sang màu đậm hơn, nếu không có cột đèn ngay đó bản thân Diêu Tư Y cũng không phát hiện ra đấy là máu!
Vậy người vừa bị lôi vào kia là ai? Mà đây chẳng phải Kim gia sao?
Bất giác, Diêu Tư Y vội đứng dậy, chạy lại Kim gia hít vào một hơi thật sau bấm chuông cửa vài lần.
Một lần nữa lại là cô gái lúc nãy ra mở cửa nhưng mà cô gái đó lại cất giọng lên hỏi câu khác:
"Diêu Tư Y? Cô tới đây tìm tôi sao? "
"A... Cô là em gái Kim Hạ Như? "
"Không, tôi là Kim Hạ Như đây! "
Nếu không nhờ cách nói chuyện thì cô cũng không biết đó là hai hay một người.
Để biết chuyện gì đã xảy ra, cô tìm lý do muốn vào bên trong nhà và tất nhiên nhờ lý do không có sơ hở này, Kim Hạ Như đã đưa cô vào bên trong.
Trong Kim gia không to như những gia tộc khác ở vùng này, chỉ có bên ngoài như kiến trúc cổ còn phía trong cũng khá đơn giản.
Khẽ đảo mắt qua một vòng ngôi nhà, Diêu Tư Y vẫn chưa hề thấy có gì đó bất ổn nên liền nghĩ đến phải chẳng trên tầng?
Đang chuẩn bị ngồi xuống nói chuyện, chuông cửa lại vang lên. Kim Hạ Như cười trừ một cái rồi lại đứng dậy tiến ra mở cửa, nhân lúc này Diêu Tư Y chạy đến cầu thang ngó lên tầng.
Bên trên tầng hai rất tối, im ắng cực kì mà dưới tầng một lại chỉ có mình Kim Hạ Như, Chẳng lẽ có kẻ giết người đột nhập vào? Chưa định hình được gì, một mùi tanh nồng sộc vào mũi Diêu Tư Y. Đây là mùi máu! Là con gái của tổ chức mafia nổi tiếng, chưa phải Diêu Tư Y chưa bao giờ tiếp xúc với cảnh máu me, là do mũi cô khá nhạy mùi nên mỗi ần ngửi thấy mùi máu nồng là cô ho liên tục.
Vì thế cô cố gắng tránh xa máu, sợ bản thân sẽ tự làm tổn thương đến sức khỏe nhưng hôm nay vào chính thời điểm này, mũi cô đã ngửi được một mùi máu cực kì nồng!
Ở bên ngoài, cổng vừa mở, Bạch Tử Hàn thân toàn mùi rượu đi thẳng vào không chút kiêng rè
"Sao lại về đây? "
"Con về nhà mình cần nói à? "
"Dù sao cũng phải bảo để mẹ còn chuẩn bị chứ! "
Bạch Tưe Hàn chẳng thèm quan tâm, quăng chiếc áo vest thẳng lên người Kim Hạ Như, cứ thế đi luôn vào nhà. Kim Hạ Như tay cầm chiêcd áo vest nhanh chân chạy theo sau, Bạch Tử Hàn lần nào về nhà cũng như này nên dần trở quen!
"Tử Hàn? "
"Diêu Tư Y? "
Cả hai người gặp mặt đều tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy đối phương rồi lại trở về vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh.
Tay Diêu Tư Y dù đang cầm chặt chiếc túi sách nhưng vẫn run run, bà không biết có nên nói chuyện mình vừa nhìn thấy cho Bạch Tử Hàn và Kim Hạ Như không vì đây là ngôi nhà của họ.
Vào lúc đang phân vân, Bạch Tử Hàn đi ngang qua định lên tầng liền bị chặn lại ngay lập tức.
"Cô con đang ngủ, hôm nay con bé rất mệt rồi... "
"Tránh ra! Con cũng mệt! " Ánh mắt của anh dần trở nên sắc nhọn nhưng cũng chẳng thể đuổi được Kim Hạ Như ra chỗ khác, đành quay lại ghế sô pha.
Nhưng rồi, anh vứt chìa khóa xe mà vừa lôi ra ở túi đến chỗ Diêu Tư Y, lạnh nhạt nói hay đúng hơn là ra lệnh:
"đi mua hộ tôi chai nước chanh, dùng luôn xe tôi mà đi! "
Tự nhiên bị sai đi mua nước trong tình cảnh này, Diêu Tư Y cũng chưa nghĩ ra tại sao bản thân lại tự nhiên nghe theo. Cô đứng dậy cầm chùm chìa khóa đi ra ngoài nhưng khi đến cổng ánh mắt vẫn liếc lên tầng trên của nhà này. Cảm giacd mách bảo cô sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra...
Khi Diêu Tư Y rời đi, một tiếng thở phào nhẹ nhõm từ Bạch Tử Hàn phát ra. Anh cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, sau khi khóa cửa cẩn thận, Bạch Tử Hàn lấy điện thoải gửi đi một dòng địa chỉ cho một người.
Gửi xong, anh mở cửa phòng vệ sinh ra thì phát hiện Kim Hạ Như đã biến mất. Nhìn xung quanh không có ai, anh chạy nhanh vào bếp và mấy chỗ khác nhưng đều không có, cuối cùng anh lên tầng hai thì nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp mà sau này đã in mạnh vào trong đầu của Bạch Tử Hàn mỗi giây, mỗi phút.
Tầng hai ban nãy rất yên bình nhưng bây giờ đang phát sáng bởi một ngọn lửa lớn. Chỉ trong vài phút, ngọn lửa đã lan dần ra xung quanh tầng hai, Bạch Tử Hàn nhanh chân chạy xuống tầng một thì mới thấy lửa đã lan ra cả bên ngoài vườn, cây xung quanh đã dần bốc cháy.
Khi anh đá cảnh cửa kịp chạy ra bỗng nhìn lên cánh cửa sổ trên tầng hai, giọng run rẩy chưa bao giờ có "Mẹ... "
Đúng vậy, việc mẹ mình bị sát hại anh cũng biết nhưng điều anh không ngờ là có sự xuất hiện của Diêu Tư Y! Nếu hôm nay anh vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo dù thế nào đi nữa có phải đổi mạng anh cũng cam chịu nhưng anh lại không muốn xuất hiện xui xẻo khác. Anh đã dùng cách mua nước để giúp Diêu Tư Y thoát khỏi tay của Kim Dĩnh nhưng không ngờ Kim Dĩnh đã đốt nơi này! Bà ta thì ra muốn anh không thể mang được xác mẹ mình ra khỏi nơi này nên đã đốt và thuận tiện hơn cho việc trốn thoát.
Lúc này, xa xa mới có tiếng còi của đội xe cứu hộ nhưng không kịp nữa...
Cả người của Bạch Tử Hàn ngã xuống mặt đường, anh nhìn ngôi nhà bị thiêu rụi trong biển lửa, nhìn những gì diễn ra mà bản thân anh lại không làm được gì cả!
Đến qua sáng hôm sau, bài báo đưa tin rầm rộ về vụ việc Kim hia bị cháy, hiển nhiên người được đưa ra là nạn nhân chết cháy xuất hiện ở hậu trường là Kim Dĩnh. Bà ta lên toàn bộ kế hoạch chỉ để lấy được cái thân phận Kim Hạ Như này! Một cái nữa là ngoài ra Diêu Tư Y cũng cùng giờ hôm qua gặp tai nạn, biển số xe là của anh...
Sau khi biết tin, Bạch Thụy Phong đã cho người đến muốn lấy mạng anh nhưng lại bị Bạch An Nhi ngăn lại. Cô tát thẳng vào mặt anh trai mình hét lên:
"Tang mẹ chưa xong anh còn muốn ngồi tù sao?! "
"Em tránh ra! Em đang theo phe kẻ giết mẹ mình sao? "
Giọng Bạch Thụy Phong gào lớn, ánh mắt của hắn ta như muốn giết người mà chẳng làm gì được! Biết tin mẹ mình chết mà xe ở hiện trường mang biển số vủa Bạch Tử Hàn, hắn như rơi từ trên đỉnh xuống, mất đi ý chí càng lúc cành nhiều nên liêng mang người đến đây. Vậy mà em gái hắn lại ngăn lại?
"Anh có bằng chứng không?! Anh cả, coi như em xin anh... đừng làm sự việc thêm rối nữa..."
Vì cớ gì mà Bạch An Nhi lại tin tưởng Bạch Tử Hàn tuyệt đối đến vậy là do chính cô là người gọi cứu hỏa! Hôm qua vô tình lúc đuổi theo chiếc xe của tên đại ca kia, cô lướt qua Kim gia thấy tầng hai cháy, biết có chuyện không ổn cô liền gọi người. Khi xuống xe chạy đến gần xem thì phát hiện Bạch Tử Hàn thẫn thờ nhìn không có ý muốn đi nên bất chấp lửa và khí nóng, cô lao vào kéo tay anh ra ngoài.
Đợi khi tỉnh dậy, mọi chuyện cô cũng biết rõ hơn chút nào, còn về vụ tai nạn thì Bạch Tử Hàn cũng không biết tại vì sau đó anh đã giao cho Tinh Nhuê đón Diêu Tư Y.
Tại lễ tang, trên dưới Bạch gia thường ngày tuô vui bao nhiều thì bây giờ thương tâm bấy nhiêu.
Từng người đến viếng thăm Diêu Tư Y lần cuối cũng theo đó mà mấy địa gia tộc tiếng tăm cũng xuất hiện.
Ở góc phòng, Tinh Nhuê mặc bộ đồ đen cùng chiếc mũ che đi nửa mặt, tay cầm bông hồng trắng lặng lẽ nhìn về phía quan tài ở xa xa trên bục.
Đáng lẽ nên ngăn lại...
Là lỗi của cô! Nếu hôm đó cô đi cùng hoặc ngăn lại sẽ không có chuyện gì xảy ra...
Nhưng mà quá muộn rồi, người bạn duy nhất đối tốt với cô đã rời xa rồi...