Suốt cả đêm hôm qua hình ảnh Mã Cảnh Vệ nằm trong vũng máu vẫn gây ám ảnh cực kì mạnh cho Châu Thư Nhiên. Bản thân cô vốn không hề yếu đuối nhưng vẫn có nhượng điểm và máu chính là nhượng điểm chí mạng.
Bạch Tử Hàn khi thấy cô dậy liền cất toàn bộ thiết bị điện tử đi không hề cho cô động đến chúng với lý do sẽ ảnh hưởng xấu. Dù biết anh tốt cho mình nhưng có một dự cảm chẳng lành vẫn đang le lói trong lòng. Anh đưa đồ ăn sáng cho Châu Thư Nhiên xong rồi xoa đầu cô căn dặn cẩn thận
"Em nhớ nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng có mà chạm vào bất kì điện thoại hay ti vi, ipad tôi cũng thu lại. Chờ đến khi em khỏe và bình tĩnh mới được dùng! "
"Ơ... nhưng mà... tại sao? "
Anh không trả lời, chỉ lần lượt bỏ toàn bộ vào trong một cái hộp giấy to rồi bê vào phòng mình bỏ lại Châu Thư Nhiên ngẩn ngơ ngồi ở phòng khách.
Cảm giác xung quanh im lặng, vắng vẻ và chán muốn chết. Cô cứ đứng dậy đi lại rồi ngồi xuống nằm ra ghế, sao mà lòng cứ cảm giác gì đó xui xẻo vậy nhỉ? Châu Thư Nhiên đứng dậy, khẽ ngó qua phòng Bạch Tử Hàn, thấy cửa vẫn đóng chặt cô liền chạy lại phòng khách, cắm phích ti vi. Ai nói không có điều khiển thì không bật được? Châu Thư Nhiên lần mò phía sau tivi để bật được nút nguồn, ti vi vừa bật đã phát ra tiếng, cô có chút giật mình liền ấn giảm rồi thờ phào, dọa chết bà đây rồi! Chuyển về kênh tin tức như mọi khi để xem thì chuyện gì đến cũng phải đến... Điều xui xẻo nhất là tin tức về Mã Cảnh Vệ bị một thế lực đứng sau nhà đài cho phât đi phát lại, tựa hồ như chỉ để chờ Châu Thư Nhiên xem được tin tức đấy.
Có run rẩy nhìn vào ti vi, kinh ngạc lẫn sợ hãi bao trùm toàn thân, từng dòng chữ và lời nói như lưỡi dao đâm sâu vào người Châu Thư Nhiên khiến cô suy sụp từng chút một. Vậy là cô đã trở thành tội phạm giết người! Khuôn mặt vốn ửng hồng nay lại trắng bệch đến đáng sợ. Đúng lúc này một tiếng 'choang'vang lên từ đằng sau nhưng Châu Thư Nhiên nào bận tâm, mắt cô vẫn dán vào từng dòng chữ trên tivi.
Bạch Tử Hàn lúc đầu vốn định ra xem cô gái nhỏ đang làm gì ở ngoài nhưng mà do có cuộc gọi bất ngờ nên anh phải khựng lại nghe, lúc định cầm cốc trà nóng ra đưa cho Châu Thư Nhiên thì vô tình nhìn thấy cảnh trước mắt. Anh chạy đến rút phích cắm tivi rồi chạy đến cạnh ôm cô vào lòng. Cô gái nhỏ trong lòng anh liên tục run rẩy không ngừng, tay ôm đầu miệng liên tục lẩm bẩm đầy sợ hãi
"Tôi... tôi giết người... không phải.... chết rồi...."
"Thư Nhiên, Mã Cảnh Vệ chết do bị trúng độc, không có liên quan đến em! Vết thương em gây ra chỉ làm cho hắn có thêm sẹo chứ không giết hắn được! "
"Không... không, tôi giết người rồi... "
Bạch Tử Hàn bất lực túm chặt hai vai Châu Thư Nhiên giữ cô đối diện với anh. Nhìn ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ, cô có chút tỉnh táo hơn nhưng sự sợ hãi vẫn bao vây lấy. Anh gằn giọng gắt lên với Châu Thư Nhiên:
"Ngje cho rõ đây Châu Thư Nhiên! Em không giết người, em hiểu chưa! Tin tức nói ông ta trong lúc nằm viện bị tái phát bệnh nên chết! Và việc tái phát bệnh là do thuốc chứ không phải do em đánh! "
"Thật... thật chứ? Nhưng... nhưng mà tôi đã thấy hắn chảy rất nhiều máu... "
Anh nhìn cô, đối diện với ánh mât vẫn lo lắng và lời biện hộ, Bạch Tử Hàn đã bóp vỡ chiếc cốc thủy tinh bên cạnh rồi cầm mảnh vỡ rạch một đường dài trên tay làm máu bắt đầu chảy ra. Điều này khiến Châu Thư Nhiên lo lắng và ngỡ ngàng, cô quên luôn việc đang nghĩ bản thân là sát nhân mà muốn vùng ra băng bó vết thương.
"Thấy chứ? Chảy nhiều máu nhưng chưa chết được... "
"Anh bị điên à? "
Cô bực mình đẩy mạnh anh ra rồi chạy đi lấy hộp thuốc có sẵn trong khách sạn để băng bó.
Ngồi cạnh cô, khẽ nhìn cánh tay bản thân đang bị cuốn băng hầu như hết cả cánh tay anh khẽ cười. Châu Thư Nhiên nghe thấy tiếng cười thì hơi ngẩng đầu rồi xấu hổ cúi xuống tiếp tục công việc. Anh khẽ thở dài, trêu chọc cô gái
"Sức như kiến của em mà đánh chết được tên Mã Cảnh Vệ thì chẳng khác gì sỉ nhục tôi cả!"
Anh nói vậy cũng đúng, Châu Thư Nhiên đỏ mặt không dám nhìn, vẫn cứ chăm chú vuốt ve vết thương trên tay anh vừa được cô băng bó kĩ càng.
"Nghỉ ngơi đi, đừng có mà mất bình tĩnh như thế! Em mà giết người... tôi giúp em dọn xác! "
"Anh... anh nói như... như thật vậy... ? "
Châu Thư Nhiên cạn lời với tên này, cô chỉ muốn chuyện hôm qua sớm rơi vào quên lãng, nó quá ám ảnh cô rồi! Bạch Tử Hàn thì khuôn mặt dửng dưng, anh ta còn mong cả nhà tên Mã Cảnh Vệ đó chết cho rồi, thời con ăn chơi loạn lạc anh đã từng đánh cho thằng con trai gã đó thừa sống thiếu chết một trận, giờ ông cha lại bị người phụ nữ của anh đánh. Quả thật trước sau gì cả nhà đó vẫn thua dưới anh!
Phía bên Thiều Chi, sau khi bà ta tiêm thuốc cho chồng mình thì ông ta lên cơn co giật gấp khiến bà vội vàng gọi bác sĩ, diễn cảnh người phụ nữ khốn khổ. Cho đến lúc bác sĩ thông báo chồng bà ta chết thì bà có chút sững người, dù biết cái kim tiêm kia là thuốc độc hay đại loại thứ gì đó nhưng không hề biết nó lại khiến con người nhanh chết đến vậy!
Đợi lúc cảnh sát và cánh báo trí vây kín, Thiều Chi khóc lóc gào thét vì cái chết của chồng, còn tận tình kể nguyên nhân. Khi phóng viên vơi dần, bà ta chạy vào nhà vệ sinh huýt sáo rồi trang điểm. Vừa lục tìm thỏi son để tô thì bất chợt khi ngẩng mặt bà ta chết sững một hồi nhìn vào gương. Phía sau bà ta là người phụ nữ đeo kính và khẩu trang tối qua gặp, vẫn là bộ tóc xoăn dài ngang vai và ánh chiếc áo khoát quen thuộc đó nhưng chuyện hôm qua đúng là đòn đả kích lớn với Thiều Chi. Người phụ nữ từ sau bước lên, khuôn mặt kề sát phía sau lưng Thiều Chi làm bà ta thấy rợn người, cái áp lực vô hình đó lại xuất hiện
"Qua chơi thú vị chứ? " Giọng nói nhẹ nhàng và hờ hững phát ra từ người đó khác hẳn với giọng sợ hãi đầy lo lắng của người đàn bà
"Tôi... tôi không biết... ý cô là gì? "
Người phụ nữ lại cười lớn, đưa tay nghịch nghịch cái lông trên cổ áo bà ta, tưởng đây là một người nhẹ nhàng đầy thú bị nhưng khi nhìn qua đôi mắt là biết cực kì nguy hiểm
"Giờ thì đã đến lúc thực sự bắt đầu trò này rồi. Tôi đang tò mò muốn chết khi nào bà bị kill đó ha ha ha...! "
Người phụ nữ điên này! Thiều Chi chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không *** nói ra cái câu đấy, bà ta biết một khi nói ra chắc chắn sẽ có kết cục thảm. Nhưng mà trò chơi mà người này nói là gì? Đây là lần thứ hai người phụ nữ đó nói. Thứ bà ta biết bây giờ là bản thân đã bị cuốn vào cái trò chơi quỷ quái không có điểm dừng này!
Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, người phụ nữ đó liền lập tức rời khỏi như bốc hơi, Thiều Chi cũng ung dung đi ra nhưng sự lo lắng đã bán đứng bà. Bà ta hoang mang tại sao lại có người nhắm vào gia đình và bản thân bà?
Đúng lúc này Thiều Chi chạm chán Tần Dịch, anh vừa cất giọng gọi đã khiến bà ta bị hoảng sợ lui lại vài bước.
"Có... có chuyện gì à? "
"Tôi thấy sắc mặt bà không tốt, có cần tôi giúp kê thêm liều thuốc ngủ không? "
"Không cần! " Chưa đợi Tần Dịch nói hết, Thiều Chi đã vội vàng đi mất
Thu lại nụ cười ấm áp, Tần Dịch đẩy nhẹ gọng kính, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Anh ta lấy điện thoại gửi đi dòng tin nhắn rồi tiếp tục làm việc.
Mấy hôm nay Giai Đường Đường điên cuồng lao đầu vào công việc để quên đi tội lỗi của bản thân dù đã được Châu Thư Nhiên an ủi đôi chút. Lịch quay phim tự nhiên bị dồn vào liên tiếp khiến cho Giai Đường Đường càng phải làm nhiều hơn. Châu Thư Nhiên cũng không khác gì, lúc nào đến trường quay cô cũng phải nghe mấy lời nói xấu sau lưng, đỉnh điểm là họ còn đụng chạm vào đồ nhưng quan trọng mấy người đấy như có được kẻ chống lưng âm thầm. Nhiều lúc Châu Thư Nhiên cũng đã xử lý rồi nhưng ngay sau lại xuất hiện thêm!
Mấy tháng cứ thế trôi qua, vụ Mã Cảnh Vệ làm giới giải trí bị quấy động một hồi lớn, dường như làn sóng ấy không bao giờ dìm tắt được mà cuốn theo vô số người lộ ra. Tuy chết rồi nhưng vẫn mang theo tội danh buôn bán ma túy, chất nghiện, mại ***,... Thông tin này khiến cho những ai được ông ta bao nuôi trong giới cũng đứng ngồi không yên.
"Thư Nhiên, mấy nay mẹ nghe nói con bận rộn lắm sao? "
"Vâng, có chút mẹ ạ. Nhưng mà cũng chẳng vấn đề gì. 1 năm trước bên Anh lịch trình giống như này hoặc dày hơn nữa cơ! "
Trong điện thoại có tiếng thở dài của mẹ nuôi và tiếng nói của La Bằng Bằng
"Nhiên Nhiên, nào quảng cáo cho người dì đây với! "
'Khụ' Châu Thư Nhiên buồn cười, bất lực
"Được dì... mà đừng nói dì vẫn muốn làm... người mẫu nhé? "
"Cái gì! La Bằng Bằng, em đã 36 tuổi rồi đấy! Sao em vẫn ôm mộng tưởng được vậy? "
Trong điện thoại vang lên giọng nói sững sờ của Tinh Nhuê và tiếng bước chân bỏ chạy của La Bằng Bằng. Cô buồn cười nhưng dù sao vẫn nên có dịp về thăm dì và mẹ.
"Phải rồi, mẹ từng kể mẹ có người bạn xưa á! Cô ấy tên là gì vậy mẹ? "
"Ừm... sao tự nhiên con lại muốn biết? "
"Thật ra... Mà thôi, nó liên quan đến kịch bản phim, có gì lát con gửi cho mẹ nhé? "
Hai mẹ con tâm sự đôi chút rồi Châu Thư Nhiên cũng cúp máy tiếp tục chuâne bị để quay.
Lô Uẩn Uẩn nãy giờ ngồi im bất chợt lên tiếng, gọi một cô diễn viên quần chúng trong đoàn phim rồi nói gì đó vào tai người đó. Cô gái ấy nghe xong gật đầu lia lịa rồi đi.
Lát sau người đó quay lại ghé thầm tai Lô Uẩn Uẩn nói lại với cô ta, trên miệng cô ta khẽ nở nụ cười gật đầu vừa ý, móc trong túi ra chiếc thẻ đưa cho nữ diễn viên quần chúng kia.