Editor: Chubyy141
Bùi Sở sửng sốt 1 chút.
Gặp lại chồng cũ ở đây cô không hề nghĩ tới.
Suốt quãng đường Bùi Chinh vô cùng tức giận, đến khi hắn bước vào đình thì mới chú ý người đang ngồi ở đó.
CEO của tập đoàn Chúc thị, Chúc Tu Duẫn.
Bùi Chinh choáng váng, Bùi Khánh Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dù sao chỉ cần nhắc đến Chúc thị, người đầu tiên nghĩ tới là Chúc Tu Duẫn, người đã biến doanh nghiệp đang thoi thóp trở thành tập đoàn thương nghiệp dẫn đầu ngành chỉ trong ba năm.
Ngồi ở vị trí này, Chúc Tu Duẫn nổi danh bởi thủ đoạn tàn nhẫn.
Có điều trong mắt của người bên ngoài thì xem ra ông trời đúng là rất công bằng. Xét về ngoại hình hay năng lực, Chúc Tu Duẫn hiển nhiên trở nên nổi bật.
Nhưng mà
Lại là một người ngồi trên xe lăn.
"Chúc, Chúc tổng, tôi đã mua chỗ này với giá cao, làm sao ngài có thể tự ý hủy đi!" Bùi Chinh dù có gấp gáp đến đâu cũng không dám biểu lộ.
Chúc Tu Duẫn chỉnh lại tấm thảm trên đùi, lạc đề nói: "Nghe nói anh có hứng thú với nghĩa trang ở phía tây thành phố của tôi?"
Bùi Sở nhìn Bùi Chinh bị dọa thành cái dạng này, khóe miệng cũng bất giác dương lên.
Trước khi nụ cười giãn ra liền nghe thấy 1 câu---
" Không không không, đều là do cô ta! Bùi Sở! Cô ta cảm thấy hứng thú nên mượn danh nghĩa của tôi! Tất cả không phải là ý định của tôi!"
Nụ cười của Bùi Sở cứng lại:?
Cô có lúc thật nghi ngờ đầu óc của Bùi Chinh tất cả đều là xi măng, cô bỏ tiền ra để phá bỏ nghĩa trang nơi cha mẹ cô đang ở, sợ rằng cô muốn trực tiếp thăng thiên?
Chúc Tu Duẫn dựa lưng vào xe lăn, chậm rãi nhìn cô, giọng nói có chút lười biếng: "A Sở, là vậy à?"
Vâng vâng vâng, ngươi là đại gia.
Trong đình không có nhiều người, ngoại trừ Chúc gia cùng Bùi Sở là người trong cuộc biết chuyện, thì 2 cha con Bùi Khánh Sơn mặt đều bối rối.
A...A Sở?
Gọi thân thiết như vậy?
Bùi Sở lúc này cũng không muốn cười, mấy chuyện xấu trong bụng Chúc Tu Duẫn ở đâu cũng làm được.
Cô nheo mắt: "Chúc vẫn luôn hài hước như thế." Bùi Chinh nhìn qua lại 2 người họ, không nhịn được nói: "Chúc tổng, ngôi nhà này....""Ồ, suýt chút nữa quên mất cậu." Chúc Tu Duẫn gõ vào tay vịn, "Hiện tại, tôi là chủ sở hữu của ngôi nhà này, nếu Tiểu Bùi muốn mua, tôi sẽ bán với giá thị trường cho cậu. "Bùi Chinh:?Ngôi nhà lúc đầu vốn là do hắn mua, bây giờ còn muốn hắn mua lại lần nữa?Bùi Chinh đột nhiên cảm thấy có vị đắng trong cổ họng.Chỗ này hắn nhờ mối quan hệ mới mua được giá rẻ, chuẩn bị kiếm 1 món hời. Hiện tại không chỉ lỗ vốn mà còn làm váy cưới cho người khác.
Bùi Khánh Sơn cũng không hiểu, sao có thể vô hình lại trực tiếp liền... chọc vào một người như vậy.
Bùi Sở ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà: "Chú hai bị sao vậy, chú còn muốn ngôi nhà à?"
Bùi Khánh Sơn tức giận không nói nên lời, nói mấy câu khách sáo rồi kéo đứa con trai ngu ngốc của mình bỏ đi.
Sau khi mọi người rời đi, Bùi Sở xoa chén trà nhỏ rồi ngước nhìn chồng cũ ngồi đối diện.
Chúc Tu Duẫn không né tránh, để cô ấy nhìn.
"Mới ly hôn một năm không gặp mà đã làm chân bị què rồi?"
Chúc Tu Duẫn đưa mắt nhìn lên trán cô, cười nhẹ: "Anh cũng không ngờ em vừa về nước liền tự đưa mình vào bệnh viện nằm."
Bùi Sở đứng thẳng dậy, chợt nhớ đến câu nói " nữ nhân ngu xuẩn" trước khi hôn mê.
Cô đi đến trước xe lăn của Chúc Tu Duẫn, sau đó hơi cúi người: "Có phải tối qua anh đưa em đến bệnh viện phải không?"
Chúc Tu Duẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người cô, cong khóe môi: "Chẳng nhẽ để mặc em cho chó hoang ăn à?"
Bùi Sở cười nhẹ, cô đặt một tay lên lưng xe lăn, nhìn thẳng Chúc Tu Duẫn: "Buổi tối có rảnh không?"
"Có."
- ------
Lời của tác giả: Bất cứ chuyện gì không chỉ là vẻ ngoài như vậy, mà có khi mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. Trong thế giới này, những gì chúng ta có thể thấy là những gì một số người muốn chúng ta nhìn thấy. Vì vậy, đôi khi mọi người không hiểu những hành động tại thời đểm đó của nam nữ chủ, đều có nguyên nhân hết ~