Editor: Thiên Mạn
Nguyệt Mộng Tâm biết hắn đồng ý, trong nội tâm vui vẻ, hai tay ôm lấy nam tử tuyệt mỹ yêu nghiệt trước mắt, cảm giác được một hồi mát lạnh, nàng bắt đầu duỗi tay lôi kéo quần áo trên người hắn, không đủ, nàng còn muốn nhiều thêm nữa….
Nam tử ngăn động tác của nàng lại, cúi đầu xuống bắt lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, hôn rất nhẹ nhàng, nhàn nhạt, ôn nhu… Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, mút lấy hương thơm say lòng người của nàng.
Nàng nhiệt tình đáp lại hắn, đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ, một tay bắt đầu giật ra vạt áo bản thân, lộ ra vải bố màu trắng, như da thịt nõn nà thấu thiển phấn, như hoa hồng mang theo sương sớm, câu nhân tâm hồn.
Đôi mắt phượng hẹp dài của nam tử một mảnh u ám, trong đan điền một ngọn lửa lập tức dấy lên, bụng dưới cực nóng, nữ tử dưới thân nhiệt tình như lửa đoạt đi lý trí của hắn.
Quần áo hai người bị trút bỏ hết, thân thể không mảnh vải lộ ra trong không khí, khi ánh mắt của hắn rơi vào thủ cung sa trên cánh tay ngọc tuyết trắng, long nao nao, trong nội tâm chẳng biết tại sao tuôn ra một cổ vui sướng, hắn nhẹ nhàng cúi tại trên người của nàng, rơi xuống nụ hôn của mình, kỹ càng thăm dò mỗi lần một tấc hương thơm mềm mại cùng mỹ hảo.
Đầu óc Nguyệt Mộng Tâm chìm vào mơ hồ, cảm giác mát lạnh cùng lửa nóng đan vào cùng một chỗ, thân thể một hồi ngứa ngái, rên lên một tiếng…
Nam tử xem hai gò má nàng như lửa, một đôi mị nhãn như tơ, xinh đẹp không gì sánh được, nội tâm thoáng chốc dấy lên cảm giác khô nóng, hắn bị nữ tử trước mắt thật sâu hấp dẫn, không thể tự kềm chế.
Cúi người động thân tiến vào, vùi thật sâu vào nơi ôn hòa non mềm trong thân thể nàng, một dòng chất lỏng đỏ thẫm theo hai chân chảy xuống, giữa hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, cảm giác được đau đớn, muốn đẩy hắn ra, vừa vặn bên trên lửa cháy bừng bừng không ngừng thiêu đốt.
Hắn ngừng lại, mồ hôi trên trán nhỏ xuống, một đầu tóc dài như mực uốn khúc rủ xuống hai bên cổ, rơi vào hai khỏa mềm mại trên ngực của nàng, cảm giác thân thể nàng tiếp nhận chính mình, trong mắt lộ ra thương tiếc, nhẹ nhàng hôn môi nàng.
Kỹ càng kiều đinh thanh âm, lại làm cho hắn khống chế không nổi thấp thở gấp, phập phồng, da thịt thân cận, tóc đen quấn kết, giao hòa với nhau, trằn trọc dây dưa…
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà trong phòng, xuân ý dạt dào.
Cả đêm hoan hảo, Nguyệt Mộng Tâm rốt cục lẳng lặng ngủ say, sắc mặt nam tử vốn mang theo vài phần bệnh trạng, lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng.
Nam tử nhìn nàng ngủ, trong mắt nỗi lên thần sắc phức tạp, hắn không biết cô gái này từ đâu đến, bất quá có thể lặng yên không một tiếng động tiến đến gian phòng của hắn, chứng minh không phải nữ tử bình thường.
Ánh sang dạ minh châu nhu hòa chiếu vào da thịt trắng nõn như ngọc của nàng, nàng phảng phất cảm giác có chút lạnh, thân thể rúc vào cùng một chỗ, như một mèo con hướng lại gần người nam tử.
Trong mắt nam tử tràn đầy ôn nhu, thân mật ôm nàng, lông mi lộ ra mỏi mệt, vuốt mái tóc mềm mại của nàng, nhịn không được cơn buồn ngủ đánh úp, cùng nàng lâm vào mộng đẹp.
Nguyệt Mộng Tâm từ trong ngủ mơ sâu kín tỉnh lại, nhìn qua nam tử ngủ ở bên cạnh mình, trong đầu mãnh liệt thanh tỉnh.
Nàng tối hôm qua cùng hắn ngủ, chính mình vẫn là Bá Vương ngạnh thượng cung, cảm giác được đau đớn giữa hai chân, trên mặt lộ ra cười khổ, hảo tâm cứu người, ồn ào đến cuối cùng bỏ tiền ra ngược lại không nói, còn hại bản thân thất thân.
Nghe được thanh âm gà gáy từ bên ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời dần sáng, có lẽ nên rời đi, sột sột soạt soạt mặc vào quần áo.
“Ngươi muốn đi sao?” Nam tử chẳng biết lúc nào tỉnh lại, lẳng lặng nhìn nàng, hắn sẽ không để cho nàng đi, chính mình chiếm trong sạch của nàng, nhất định phải lấy nàng.
“Ừ, đương nhiên muốn đi, đêm qua cám ơn ngươi.” Nguyệt Mộng Tâm quay đầu nhìn hắn, nam nhân trên giường là cái yêu nghiệt, xinh đẹp vô cùng.
Nàng không có ý định cùng hắn nhấc lên quan hệ, tình một đêm, tại hiện đại là chuyện rất bình thường, nam nữ hoan ái, ngày hôm sau đường ai nấy đi.
“Ta chiếm trong sạch của ngươi, ta lấy ngươi.” Nam tử ngồi dậy, lộ ra cái cổ với đường cong ưu mỹ, xương quai xanh tinh xảo đột ngột, tóc đen như mực rủ xuống trước ngực, lộ ra vài phần mị hoặc, con ngươi đen nhánh như một dòng nước suối thanh tịnh, ánh mắt nhu hòa mà chăm chú.
Mặt mũi Nguyệt Mộng Tâm treo đầy xám xịt ngóng nhìn hắn, chiếm được trong sạch của nàng liền muốn lấy nàng, nàng cũng không muốn lập gia đình, kiếp trước nhận đến tổn thương, nàng không còn tin tưởng nam nhân, đôi mắt hiện lên một tia lạnh như băng.
“Không cần, coi như là một giấc mộng a, ngươi có thể tìm một nữ nhân tốt cùng nàng qua cả đời, mà không phải ta.”
Nam tử hơi sững sờ, không nghĩ tới nàng sẽ quyết đoán cự tuyệt chính mình, tâm hiện lên cảm giác khác thường, như bình ngũ vị bị đánh đỗ, các loại hương vị hỗn tạp ở trong đó.
Bên cạnh hắn cũng không thiếu nữ tử, muốn gả cho hắn vô số kể, chưa từng có gặp được nữ tử như vậy.
“Tốt rồi, ta đi đây.” Nguyệt Mộng Tâm không mang theo một tia lưu luyến, xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ, một cái lách người, biến mất không thấy gì nữa.
Nàng không muốn cùng nam nhân như vậy nhấc lên quan hệ, tốt nhất về sau chết già cũng không gặp lại, nàng cũng không muốn lập gia đình sanh con, giúp chồng dạy con, không có chuyện còn giúp đỡ lão công tìm hai phòng tiểu thiếp.
Nam tử nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong nội tâm khó chịu, trầm mặc nửa ngày, một đêm xuân, hắn lại không biết tên của nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại một đạo tinh quang, hắn nhất định phải tìm được nàng, mặc kệ nàng là ai.
Nguyệt Mộng Tâm tại Bách Hoa Lâu tìm vài vòng, vừa tìm được gian phòng của Thanh Trúc, theo cửa sổ lách mình đi vào, hai mắt hướng lên trên giường nhìn lại, lại phát hiện Thanh Trúc không có trên giường.
“Công tử đã trở về.” Thanh Trúc ngồi ở trước bàn trang điểm cúi đầu xem quạt xếp Nguyệt Mộng Tâm lưu lại, nghe thấy thanh âm, trên gương mặt kiều mị lộ ra kinh hỉ, đứng lên đi đến trước mặt của hắn.
Nàng đối với hắn hạ hợp hoan tán, nhất định sinh khí sẽ không trở về, trong nội tâm một hồi đau đớn, nhìn hắn không giận mình, nhìn hắn lại trở về tìm mình, trong nội tâm dâng lên một cổ vui sướng.
Chứng kiến hắn vô sự, trong mắt một mảnh ảm đạm, hắn tình nguyện đi ra ngoài tìm người khác, cũng không chịu cùng nàng, ngực nổi lên khó chịu.
Nước mắt óng ánh sáng long lanh từ trong mắt cuồn cuộn rơi xuống, xoay người hướng bên trong đi đến: “Công tử, ngươi đi đi, Thanh Trúc tự biết bản thân dơ bẩn không vào được mắt công tử, mời công tử quay về a.”
Nguyệt Mộng Tâm trong nháy mắt liền minh bạch trong nội tâm nàng suy nghĩ, thấy nước mắt của nàng, vốn đối với nàng có chút oán khí, hóa vô tung vô ảnh, ngồi ở trên ghế rót cho mình một chén trà: “Thanh Trúc, một lát nữa lại để cho nha hoàn đi gọi tú bà tới đây, ta chuộc thân cho ngươi.”
“Công tử, không cần, mời trở về đi, Thanh Trúc vẫn là ở Bách Hoa lâu thì hơn.” Thân thể Thanh Trúc khẽ run, ngăn chặn bị thương trong lòng, hắn đối với nàng không có tình, nàng cần gì tự đòi hắn chán ghét.
“Thanh Trúc, không nên hành động theo cảm tình, ngươi có thể tìm một nam nhân tốt hơn, qua cả đời, lại để cho hắn sủng ngươi, thương ngươi, bảo vệ ngươi cả đời, bổn công tử không phải phu quân ngươi, ngươi về sau sẽ minh bạch thôi.” Nguyệt Mộng Tâm thản nhiên nói, nữ nhân này, lúc này lại cùng nàng giận dỗi.
“Công tử gia, công tử gia, Thanh Trúc, Thanh Trúc.” Thanh âm tú bà từ ngoài cửa truyền đến, giống như rất gấp.
Trong mắt Thanh Trúc hiện lên kinh ngạc, lúc này, mụ mụ đáng lẽ không tới quấy rầy mới phải, bước liên tục nhẹ nhàng đi lên trước mở cửa: “Mụ mụ, làm sao vậy? Có chuyện gì không?”
Tú bà cầm quạt bồ đoàn, vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ bả vai Thanh Trúc nói: “Thanh Trúc a…, ngươi thật tốt phúc khí a…, ngày hôm qua được công tử gia vừa ý, sáng sớm hôm nay Dạ Vương Phủ liền phái người đến chuộc ngươi rồi, cho ba vạn ngân phiếu, người Vương Phủ đã đợi nửa ngày, nhanh lên đi thu thập rồi theo đám bọn hắn đi thôi.”
Thanh Trúc vẻ mặt kinh ngạc, khan lụa trong tay rơi trên mặt đất, nàng bị người Dạ Vương Phủ mua đi, không, nàng không nên đi, trong lầu tỷ muội đều nói, Dạ Vương gia thị huyết (khát máu) biến thái, trong phủ thị thiếp thường thường bị hắn tươi sống tra tấn đến chết, có chút thị thiếp nhẫn nhịn không được, còn tự sát.
Nguyệt Mộng Tâm chinh lăng một hồi, đôi mắt hiện lên một tia hàn quang, đi đến trước mặt tú bà, sắc mặt âm trầm nói: “Dạ Vương gia có phải là người đêm qua ngồi ở gian phòng đối diện phòng của ta?”
Ngày hôm qua nàng quên hỏi tú bà, hắn dám chơi nàng như thế …, nàng nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Tú bà nhìn sắc mặt của Nguyệt Mộng Tâm, khách nhân thế này bên trong Bách Hoa Lâu có rất nhiều, vì các cô nương tranh giành tình nhân, sâu sắc xuất thủ, bất quá đối phương là Dạ Vương gia, vị công tử này làm sao đấu lại, sắc mặt tú bà vẫn tươi cười không thay đổi mang theo nịnh nọt nói: “Đúng vậy a, tối hôm qua Dạ Vương gia chính là ở phòng đối diện, công tử gia, ta biết rõ ngươi đối với Thanh Trúc nhà ta yêu thương nhung nhớ, thế nhưng Dạ Vương gia là người chúng ta đắc tội không nổi, đến lúc đó người không đưa đến trên tay hắn, nói không chừng sẽ hủy Bách Hoa Lâu ta a.”
Tú bà ngoài sáng nói như vậy, nhưng ý tứ chính là ngươi cũng phải chịu tội.
Trong lòng Nguyệt Mộng Tâm một hồi tức giận, quả nhiên người đêm qua làm cho nàng thua thiệt chính là hắn, hai tay dần dần nắm chặt, ngón tay trở nên trắng bệch, nam nhân chết tiệt, hắn là cố ý tìm phiền toái cho nàng.
“Mụ mụ, ta đi.” Thanh Trúc ngóng trông liếc nhìn Nguyệt Mộng Tâm, ánh mắt hiện lên một tia bi thương, công tử không thích nàng, nàng cũng không thể cho hắn thêm bất luận phiền toái gì, mụ mụ nói cũng đúng, Dạ Vương gia là người đắc tội không nổi.
“Ta cùng ngươi đi.” Nguyệt Mộng Tâm kéo tay nàng, tâm không ngừng cười lạnh, Dạ Ly Hoan, ta nhất định phải làm cho ngươi xem, mặc kệ bất luận trả giá lớn thế nào, nàng nhất định phải đem Thanh Trúc trở về.
Trong con ngươi Thanh Trúc trồi lên hơi nước, nàng không hiểu, rõ ràng không thích nàng, vì sao lại giúp đỡ nàng như vậy, sắc mặt lập tức lạnh như băng, tránh tay của hắn ra: “Công tử gia, Thanh Trúc bây giờ là người Vương gia, kính xin công tử gia tự trọng.”
“Thanh Trúc a…, công tử gia thích ngươi, không nỡ bỏ ngươi, đồ vật không cần thu thập, cỗ kiệu của Vương gia vẫn còn chờ ở bên ngoài.” Tú bà lôi kéo Thanh Trúc hướng ra bên ngoài đi đến.
Nguyệt Mộng Tâm bỗng nhiên cảm giác mình thật rãnh rỗi, trong nội tâm một hồi bực bội, trong mắt hiện lên tự giễu, đây coi là tiền mất tật mang, nàng tự xen vào việc của người khác, bất quá Thanh Trúc gả cho Vương gia, có lẽ là con đường rất tốt, Dạ Ly Hoan lớn lên còn dạng chó hình người.
Khẽ thở dài một cái, xoay người tìm kiếm quạt xếp của nàng, tìm cả buổi cũng không biết ném tới chỗ nào, được rồi, vẫn là về nhà tắm rửa, bên hông đau nhức, trong đầu hiện lên nam tử yêu nghiệt đêm qua, trên mặt nàng một hồi ửng đỏ.
Mới vừa đi tới cửa Bách Hoa Lâu, liền chứng kiến không ít nữ tử ăn mặc kiều diễm tụ tập cùng một chỗ, thảo luận nhao nhao, nghe được hai chữ Thanh Trúc, liền dừng lại cước bộ tập trung lắng nghe.
“Không thể tưởng được Thanh Trúc bị Dạ Vương gia chuộc thân, ta nghe người ta nói Dạ Vương gia ưa thích ngược đãi thị thiếp, nói không chừng qua mấy ngày mệnh sẽ không còn.”
“Vốn ta còn ghen ghét nàng tìm được một thiếu gia nhà giàu tuấn mỹ vô cùng, xem ra hồng nhan bạc mệnh, ai, người này mệnh thật đúng là nói không rõ ràng a…!”
“Ta nghe nói trước kia thì có mấy cái thị thiếp chịu không được ngược đãi, thắt cổ tự sát.”
“Các ngươi bọn nha đầu này, đứng ở cửa ra vào mò mẫm thảo luận mấy thứ gì đó, đều tản ra cho ta, trở về phòng đi.” Sắc mặt tú bà không vui đuổi người.
Sắc mặt Nguyệt Mộng Tâm trầm xuống, con mắt màu đen hiện lên hào quang âm lãnh, xem ra nàng phải đi một chuyến đến Dạ Vương Phủ.