Hãn Nguyệt Nhiên nghe quan viên vỗ mã thí, ý cười trên mặt càng nồng, chưa từng cảm thấy vỗ mã thí lại dễ nghe đến vậy: "Cầm Cầm, chúng ta nên về thôi, ta đưa nàng về nha."
"Tự ta có thể trở về, cũng không cần ngươi đưa đâu. Con đường này đều đã đi nhiều năm vậy rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Ngươi cũng mau về đi thôi." Kỳ thực trong lòng Thẩm Mộng Cầm đã tiếp nhận Hãn Nguyệt Nhiên rồi. Nếu là những công tử trước đây đã sớm đuổi người đi, thế nhưng Thẩm Mộng Cầm lại không thừa nhận mình đây sao lại dễ dàng thích hắn.
"Không không không, không phải nói vậy. Vạn nhất trên đường ra chút chuyện ngoài, vậy ta còn không đau lòng muốn chết, cứ để ta đưa nàng về đi thôi." Hãn Nguyệt Nhiên một mặt đáng thương hề hề nhìn thẳng Thẩm Mộng Cầm, cảm giác nếu Thẩm Mộng Cầm nói chữ 'Không' là có thể khóc lên vậy. Nhiều năm sau này, Thẩm Mộng Cầm hỏi Hãn Nguyệt Nhiên một vấn đề: "Tại sao ở trước mặt nàng, vĩnh viễn cũng không giống một hoàng đế?" Hãn Nguyệt Nhiên trả lời nói: "Ở trước mặt tức phụ của mình những điều kia để làm gì, ta chỉ muốn cho Cầm Cầm nàng thấy một bản thân chân thực."
Thẩm Mộng Cầm thực không nhẫn tâm với biểu tình kia của Hãn Nguyệt Nhiên, cuối cùng đáp ứng để hắn đưa mình về. Sau khi về Thẩm Mộng Cầm mới biết mềm lòng lúc đó càng là dẫn lang nhập thất (dẫn sói vào nhà).
Hai người cứ vậy sóng vai đi tới, người bên ngoài nhìn tới là lang tài nữ mạo. Thẩm Mộng Cầm nhìn thân ảnh bên cạnh, mặt không tự chủ mà hồng lên, cảm thấy nếu có thể vẫn mãi đi như vậy hẳn là tốt. Hãn Nguyệt Nhiên thì càng ngày càng hưởng thụ thời gian hai người chung đụng, thế nhưng về thân phận của chính mình chỉ sợ Thẩm Mộng Cầm không tiếp thụ nổi, lẳng lặng nhìn Thẩm Mộng Cầm, phát hiện Thẩm Mộng Cầm hẳn là yêu thích chính mình, trong lòng âm thầm quyết định mặc kệ nàng có tiếp thụ được thân phận của ta hay không, ta cũng không thả nàng đi làm người bên cạnh của bất luận ai. Nàng chỉ có thể là hoàng hậu của trẫm, làm nữ chủ tử của vương triều Đại Hãn này.
"Ui, Thẩm Mộng Cầm con tiểu tiện tì* này, cứ luôn ở ngoài câu dẫn nam nhân, hiện tại còn mang dã nam (trai lạ) bên ngoài về chứ, công tử nhà Trương Thái Phó còn ở đây chờ ngươi thật lâu chứ, ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ qua dã nam bên cạnh ngươi đây đi, không tiền không thế mà, vẫn là ngoan ngoan theo Trương công tử của chúng ta đi." Lý Thi thấy Thẩm Mộng Cầm lại mang theo một nam nhân về thì âm dương quái khí nói, đứng sau Lý Thi có một vị công tử chính là Trương công tử nhà Trương thái phó – Trương La, cảm thấy có Trương công tử dựa lưng nói gì đều nói hết ra luôn.
[đúng nghĩa là chửi đĩ, gà gì đó mà thấy nặng qua nên giảm nhẹ]
"Lý tiểu thư nói hay đó, thưởng! Thẩm Mộng Cầm, ta vẫn luôn muốn ngươi theo ta, ngươi đều cự tuyệt đi. Ta cho rằng ngươi có nhiều thanh cao, hiện tại còn mang một nam thân theo về, thật là trước đây đối tốt với ngươi quá rồi. Hôm nay bị ta tóm được cũng đừng nghĩ trốn thoát từ trên tay ta." Trương La đánh giá một lượt Hãn Nguyệt Nhiên còn đang mặc y phục phổ thông, hung ác nói với Thẩm Mộng Cầm.
Thẩm Mộng Cầm nghe bọn họ nói đã định xông lên trước giáo huấn họ một phen thì Hãn Nguyệt Nhiên kéo Thẩm Mộng Cầm lại bảo hộ sau người, đứng chấp tay híp mắt nhìn hai kẻ trước mặt: "Hóa ra là hai tên không có mắt. Công tử nhà Trương thái phó – Trương La phải không, ta hy vọng trận giáo huấn tiếp theo có thể khiến ngươi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chuyện gì lên làm chuyện gì không nên làm." Chuyển đầu nhìn về phía Lý Thi: "Còn ngươi nữa, ngươi lớn lên sửu (xấu) cũng chẳng cần ra cửa, sửu nhân cũng không nên làm nhiều chuyện quái đi."
"Ngươi hỗn đản, ngươi nói ai sửu, ngươi......" Lý Thi nghe Hãn Nguyệt Nhiên nói lập tức hét ầm lên, lời còn chưa ra hết thì thấy Hãn Nguyệt Nhiên vỗ tay ba lần.
"Tham kiếm chủ tử." Hết thảy thị vệ ẩn trong tối đều hiện thân ra.