Edit & Beta: Ngọc, Oanh
—–
Ngô Khải?
Diệp Thiều Hoa híp mắt, chợt nhớ tới đạo diễn lúc nào cũng nhắn tin, bình luận trên weibo của cô.
Cô cũng không biết những người này làm sao có thể biết được số điện thoại của mình.
Nhưng ở thế giới này với độ hot của [ Vạn Thần thương khung ]...
Diệp Thiều Hoa trực tiếp cự tuyệt, “Tạm thời tôi không có ý nghĩ này.”
“Dã Liễu tiên sinh, ngài...” Đầu bên kia điện thoại, Ngô Khải lúc đầu còn muốn nói điều gì, đột nhiên cả người khựng lại.
Chờ chút, Dã Liễu tiên sinh... Không đúng, phải là Dã Liễu tiểu thư, vậy mà đại thần lại là nữ!
Giọng nói dễ nghe như vậy?
Có vẻ còn khá trẻ!
Bên này Diệp Thiều Hoa thấy Ngô Khải không nói gì, còn tưởng rằng hắn đã từ bỏ, trực tiếp cúp điện thoại.
**
Buổi tối, lão gia tử mang theo ba người đi tới đại viện quân đội.
Nhìn thấy binh lính đứng canh cửa chính vô cùng trang nghiêm.
Còn có một đội binh lính mang theo vũ khí đi dò xét xung quanh quân đội.
Nhất là trên đường đi, Từ Bội Bội còn gặp qua mấy người từng xuất hiện trên Đài Truyền hình quốc gia, nội tâm bà ta run rẩy dữ dội.
“Lão gia tử, Thiều Hoa, mọi người đến rồi.” Vân phu nhân đứng chờ ở cửa với đôi mắt tỏa sáng, “Nhanh, Vân Tiêu, đi ra tiếp khách.”
Lúc đầu Vân Tiêu đang đi tới, nghe thấy hai từ “Tiếp khách”, bước chân dừng một chút, mới tiếp tục đi về phía trước.
Vân Tiêu cùng Sở Diễn là hai người với hai loại hình khác nhau.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, mặt mày bình tĩnh, nhìn qua có chút lạnh lùng.
Có một loại cảm giác không vướng bụi trần.
Từ Bội Bội mặc dù thích Sở Diễn, nhưng không thể không thừa nhận người trước mặt này quá ưu tú, không nói đến xuất thân, dù là ngoại hình, Sở Diễn so ra kém người trước mặt này.
Bà ta đưa mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, nhíu mày.
Lão gia tử hôm nay mang Diệp Thiều Hoa đến, không phải như bà ta nghĩ đấy chứ?
Chắc không phải đâu...
Nghĩ đến bộ dáng hiện tại của Diệp Thiều Hoa, Từ Bội Bội lại yên lòng.
Người nhà họ Vân ở quân đội.
Sao có thể để ý nó?
“Vị này là?” Từ Bội Bội nhìn thấy một cô gái rất thanh lịch và xinh đẹp đang ngồi ở bàn. Bà ta bất động thanh sắc hỏi một câu.
“Đây là cháu gái của thị trưởng Lý. Hôm nay trường cho nghỉ, mới về, gia đình ông con bé đi nghỉ phép. Thủ trưởng gọi điện thoại nhờ gia đình chúng tôi chăm sóc con bé một ngày.”
Lý Tư Kỳ nghe vậy, đứng lên, rụt rè nhìn bốn người nhà họ Diệp gật đầu chào hỏi.
Sau đó ánh mắt lướt qua Diệp Thiều Hoa và Vân Tiêu, khẽ mỉm cười.
Con mắt Từ Bội Bội đảo một vòng, rất nhanh đã biết được thân phận đầy đủ của Lý Tư Kỳ.
Sinh viên năm ba đại học B, thành tích hết sức tốt, hiện tại đang là nghiên cứu sinh ở nước ngoài, gia thế cùng với nhà họ Vân gần như không phân cao thấp.
Từ Bội Bội liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa.
Hai người này căn bản không thể so sánh.
Hai người trò chuyện, phát hiện Lý Tư Kỳ vậy mà còn quen biết Diệp Như Tuyết.
Quen biết ở cuộc thi đấu đàn dương cầm.
Từ Bội Bội không kìm được mà vui mừng.
Lý Tư Kỳ vừa ăn cơm, một bên vừa gửi tin nhắn cho Diệp Như Tuyết.
Nhìn thấy đối phương trả lời một tin nhắn rất dài, Lý Tư Kỳ im ắng nở nụ cười.
“Diệp tiểu thư, tôi và em gái cô học cùng một trường đấy.” Lý Tư Kỳ ăn vài miếng liền buông đũa xuống, lúc đầu không vội mà nói chuyện cô, nhìn thấy Vân Tiêu vậy mà động thủ bóc tôm cho Diệp Thiều Hoa, ngón tay xiết chặt, “Chính là Như Tuyết.”
Diệp Thiều Hoa dành thời gian nhìn ả ta một cái, “Ừ!”
Giọng nói của cô có chút uể oải.
Lý Tư Kỳ nhìn khuôn mặt vẫn còn thịt của cô, lúc Diệp Thiều Hoa đi vào, thật sự khiến người ta không để vào mắt.
Thật không nghĩ đến, một người có gương mặt bình thường như thế này, Vân Tiêu còn có thể đối với cô tốt như vậy?
Trong đại viện còn có cô gái nào so ra kém cô ta chứ?
Không nói cái khác, ả ta biết Diệp Như Tuyết, nhà đối phương làm bất động sản, Vân Tiêu làm nhiệm vụ huấn luyện, cô biết không?
Cô hiểu không?
“Như Tuyết là đàn em của tôi, nhưng tôi ở trường học hình như không trông thấy cô.” Lý Tư Kỳ cười đến ôn nhu, “Diệp tiểu thư, không biết cô thi vào trường đại học nào nhỉ?”
Nói xong câu này.
Vân phu nhân nhăn mày.
Bà nhìn Lý Tư Kỳ, nữ hài tử này rất thích Vân Tiêu, Vân phu nhân biết rõ.
Không nói đến Lý Tư Kỳ, là một người rất tài giỏi, người thích Vân Tiêu còn nhiều lắm, Vân phu nhân biết rõ con trai nhà mình rất ưu tú.
Vân tiên sinh có việc gì mà không giải quyết được, trực tiếp ném cho con trai là xong việc.
Bà cũng biết hẳn con trai ở quân đội cũng có một thân phận khác, thân phận này đối người nhà cũng giữ bí mật.
Cho nên bà rất tôn trọng lựa chọn của con trai, nó không đến quân doanh thì không đi, thích ở lại trường học thì ở lại trường học, về phần nó có bạn gái hay không Vân phu nhân cũng không để ý.
Một là do không quản được, hai là Vân phu nhân không muốn ép buộc con trai.
Bà biết rõ, người nhà họ Vân chính là như vậy, thích một người chính là cả đời, nếu không cho con trai theo đuổi Diệp Thiều Hoa.
Bà không muốn con trai mình cả đời độc thân.
Nhưng không nghĩ tới.
Lý Tư Kỳ vậy mà lại dám tỏ thái độ như vậy.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì.” Nhưng Vân phu nhân biết rõ Lý Tư Kỳ không biết Diệp Thiều Hoa, hẳn là không biết chuyện của Diệp Thiều Hoa, mặc dù bà có chút không vui, nhưng Lý Tư Kỳ dù sao cũng là người Lý gia, bà không thể hiện rõ ý, chỉ là giọng nói lạnh đi rất nhiều “Thiếu niên ngày nay có rất nhiều ước mơ, Thiều Hoa muốn trở thành nhạc sĩ dương cầm.”
“Cháu liền thuận miệng hỏi một chút, hiếu kỳ thôi ạ.” Lý Tư Kỳ biết Vân phu nhân không vui, cho nên không nói tiếp, “Còn tưởng rằng cậu ấy học cùng một trường với anh Vân Tiêu.”
Nhưng Từ Bội Bội lúc này lại mở miệng, “Ai nha, sao con bé có thể vào đại học B được, lên cấp 3, con bé đã thôi học rồi, ở bên ngoài ngây ngốc, cũng không muốn học lại, làm sao có thể học cùng một trường với cháu được.”
Tin nhắn Diệp Như Tuyết gửi đến không cặn kẽ như vậy.
Không nghĩ tới Từ Bội Bội nói lại rất rõ ràng.
Lý Tư Kỳ “haha” một tiếng, sau đó cười to.
Từ Bội Bội như thay máu, “Vẫn là Lý tiểu thư cháu lợi hại, còn muốn ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh.”
“Cháu thi hai trường. ” Lý Tư Kỳ liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, “Có cả đại học L, nhưng cháu càng muốn vào đại học Khoa Học Tự Nhiên, yêu cầu lý công* đại học M quá cao, cháu đạt không yêu cầu.”
Ả ta tự hạ mình xuống, nhưng thực chất lại đang mỉa mai Diệp Thiều Hoa.
Diệp lão gia tử “Ba” một tiếng buông đũa xuống, cả bàn an tĩnh.
Vừa định nói gì đó, điện thoại trong túi ông vang lên
Ông không cẩn thận ấn bật loa ngoài.
Một âm thanh tiếng Anh dễ chịu phát ra qua loa: “Đây là Đại học KHTN M. Ông có phải là phụ huynh của Diệp Thiều Hoa không? Diệp Thiều Hoa đã vượt qua bài đăng ký tự kiểm tra của trường chúng tôi. Mười ngày trước, cô ấy trả lời rằng cô ấy sẽ suy xét. Giáo sư của chúng tôi nói sẽ không ép cô ấy vào trường, muốn hỏi cô ấy liệu cô ấy có thể đồng ý không? “
(*)Lý công: giải thích theo tiếng anh, tự nhiên (nature) và khoa học kỹ thuật (Technology) là một lĩnh vực Quảng Đại bao hàm vật lý, hóa học, sinh vật công trình thiên văn, toán học và tổ hợp của 6 loại trên)
Diệp Thiều Hoa vẫn như cũ cầm đũa chậm rãi gắp thức ăn.
Không kinh ngạc cũng không ngoài ý muốn.
Lão gia tử không nghe hiểu người ta đang nói gì, sơ lược chỉ nghe hiểu một câu “Diệp Thiều Hoa”.
Nhưng ông thấy được ánh mắt không thể tưởng tượng của người trên mặt bàn, nhất là Lý Tư Kỳ.
“Người trong điện thoại nói cái gì vậy?” Diệp gia gia nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tiêu, hỏi thăm một câu.
Khi Vân Tiêu nghe thấy tiếng gọi, giữa lông mày thoáng hiện lên một tia bối rối, nhưng anh phản ứng nhanh hơn những người khác, rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt trước đó.
Nghe được câu hỏi của lão gia tử, anh dịch cặn kẽ từng chi tiết một cho ông hiểu.
“Đại học M?” Lão gia tử mặc dù không hiểu ngoại ngữ, nhưng không có nghĩa ông không biết thanh danh lý công đại học M, “Thật sao?”
Nói thật, lão gia tử cũng không dám tin tưởng.
Lý Tư Kỳ trầm mặc một chút, “Bài kiểm tra GRE? Hiện tại cơ hội kiểm tra GRE đã qua lâu rồi? Tôi nghe nói Diệp tiểu thư không học đại học, không học đại học sao có thể cầm được thư đề cử của giáo sư chứ?”
GRE là bài tự kiểm tra trình độ dành cho sinh viên sau đại học, nói chung là chuẩn bị cho học sinh cuối cấp, nếu đủ tự tin thì ai cũng có thể chuẩn bị cho kỳ thi.
Thi xong có thể có được giấy đề cử của giáo sư, hàng năm người xin vào đại học M rất nhiều cũng vì lý do đó.
Vì cái gì người ta sẽ coi trọng cô?
Lý Tư Kỳ có ba thư đề cử của giáo sư, cũng không thể thành công vào đại học M, huống chi Diệp Thiều Hoa?
Cô thôi học lúc học cấp 3.