Diệp Thiều Hoa không nói gì, chỉ cởi đồ trang sức trên cổ tay, ném vào chiếc đĩa mà người hầu đặt qua một bên.
Từng bước một đi đến bên cạnh đàn dương cầm.
“Chị, chị muốn đánh đàn sao?” Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa vậy mà lên thật, Diệp Như Tuyết muốn cười nhạo một tiếng, ả ta cố ý cười một tiếng.
Ả ta rất rõ ràng, Diệp Thiều Hoa mặc dù khi còn bé biết đánh đàn, nhưng đây cũng là chuyện mười một năm trước, mười năm nay, đám người Diệp Minh cơ bản không cho nó tiền tiêu vặt, nó mập đến mức đi một bước cũng khó khăn, nào có cơ hội học đàn.
Trong mười một năm, ngay cả một nghệ sĩ biểu diễn đẳng cấp thế giới cũng đánh không ra gì.
Chớ nói chi là Diệp Thiều Hoa.
Trừ phi Diệp Thiều Hoa là một cao thủ thực sự không lộ mặt.
Nhưng Diệp Như Tuyết căn bản cũng không tin.
Nhưng mà ả ta không ngờ, trước mặt mình không chỉ là đại sư, mà còn là một nhân vật kinh dị với tốc độ ra tay biến thái! Sau khi xuyên qua rất nhiều thế giới, trong đầu cô hiện lên vô số ký ức của nguyên chủ trong nhiệm vụ, cô cũng có thể lôi ra hàng vạn đoạn tấu.
Chớ nói chi là... Tốc độ tay của cô thậm chí máy tính nhanh nhất thế giới có thể không theo kịp!
Đây là tài năng độc nhất của cô trong hơn một chục thế giới.
Diệp Thiều Hoa bình tĩnh ngồi trên ghế, tùy ý ấn vào luyện tập cảm giác tay.
Nghe được thanh âm Diệp Thiều Hoa tiện tay đè xuống, thầy Lý nhíu mày, âm thanh này có thể nói là có chút chói tai.
Ở đây, người xem đều hơi kinh ngạc.
“Chị, nếu như chị không hiểu ngôn ngữ trong nghề...” Diệp Như Tuyết cười nhạo một tiếng.
Nhưng mà câu trào phúng này của ả ta còn chưa nói xong.
Diệp Thiều Hoa cả người khí thế thay đổi một lần, cô hơi híp mắt lại, ngón tay trắng nõn ở trên phím đàn múa máy.
Ngay từ đầu, là âm thanh vui tươi, sự vui tươi dần dần đẩy bản nhạc lên đến đỉnh cao nhất.
[ Ong rừng bay múa ] bài hát này vốn lớn tiếng doạ người.
Ngay cả người hầu không hiểu tiếng đàn dường như nhìn thấy đàn ong rừng quanh quẩn trên đảo tìm đường thoát thân cũng không nói được gì, chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều đang run rẩy.
Bốn ngón tay rất đẹp đè xuống âm thanh kết thúc khúc diễn tấu.
Lúc này, tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn cô gái, ánh mắt cô hơi liếc sang một bên, lông mày gần như nhuộm một tầng lãnh đạm, mọi người đều ngây dại...
Diệp Thiều Hoa nhéo nhéo ngón tay hơi mỏi, nhìn thấy Diệp Như Tuyết còn đứng ngây người một bên, mở miệng nói từng một chữ, “Cô, hài lòng chưa?”
=====================
Trước châm chọc sau vả mặt.
Cái ả Diệp Như Tuyết này quá mức tự tin, còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần khiêu khích Diệp Thiều Hoa.
Mà lúc này ả ta sốc đến ngu người luôn rồi.
Chuyện này sao có thể! Chẳng lẽ ký ức của ả xảy ra sai sót? Diệp Thiều Hoa rõ ràng mười một năm qua không chạm vào đàn dương cầm mà!
Ai lại có thể đàn trôi chảy như vậy trong khi 11 năm qua không hề chạm vào đàn.
Đây quả thực cmn quá không khoa học!
Từ Bội Bội và đám người Diệp Minh cũng đều chưa kịp phản ứng, bọn họ đều chuẩn bị kỹ càng nghênh đón những ánh mắt kì thị của người khác, thật không nghĩ đến lại ngoài ý muốn thấy được một mặt khác của Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa rất khác so với những gì họ tưởng tượng.
Ông Diệp đứng sang một bên, nhìn Diệp Thiều Hoa đang trò chuyện với chú Lý đó.
Hai người họ đang nói một số kiến thức chuyên môn, những người bên cạnh thậm chí còn không thể xen vào được.
“Trình độ này của cô chắc cũng phải học đàn dương cầm rất lâu rồi, đứa nhỏ này, đúng là có nghị lực.” Chú Lý kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, sau đó nhìn về phía Diệp Minh với vẻ mặt khích lệ.
Đầu năm nay người trẻ tuổi có thiên phú lại nỗ lực cố gắng cũng không nhiều.
Diệp Thiều Hoa cười mím mím môi, “Cũng chỉ hai – ba năm thôi.”
Chú Lý: “...”
Ông, một nghệ sĩ dương cầm trụ cột của quốc gia, lại có ngày bị chính lời nói của mình vả vào mặt.
Nếu như những người khác nói lời này, chú Lý khẳng định không tin.
Nhưng người nói lại là Diệp Thiều Hoa, hơn nữa chú Lý cũng nhìn một chút vào hai cánh tay của Diệp Thiều Hoa lại trắng nõn tinh tế tỉ mỉ.
Một nghệ sĩ dương cầm chăm chỉ với một mức độ thành tích nhất định trên đầu ngón tay sẽ bị chai.
Mụn cám ở đây cũng sẽ dày hơn chỗ khác, mặc dù không ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ của bàn tay, nhưng vẫn có thể nhìn được.
Nhưng mà Diệp Thiều Hoa không có.
Khách đêm hôm nay đều là người có mắt thấy, hôm nay bọn họ cũng hoàn toàn vì Diệp lão gia tử mà đến.
Lão gia tử nhìn trúng ai bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra được.
Lần đầu tiên Diệp Thiều Hoa ở đây, Diệp Như Tuyết bị xem nhẹ triệt để.
Ông Diệp nhìn trong tay Diệp Thiều Hoa, bưng một chén rượu trên tay xém chút rơi xuống mặt đất, Diệp Thiều Hoa tròng mắt hơi híp, vô ý thức đưa tay vững vàng tiếp được cốc rượu của ông.
Vừa tiếp xong, cô đột nhiên khựng lại.
“Thiều Hoa, động tác của cháu dứt khoát như vậy, có phải đã từng luyện qua hay không?” Ở đây có không ít quân nhân, bọn họ đã huấn luyện trong quân đội là thật.
Lúc nhìn thấy Diệp Thiều Hoa nhanh nhẹn như vậy, hơi kinh ngạc.
Tốc độ phản ứng nhanh như vậy, cũng như ra tay nhanh như vậy thì ít người trong quân đội có thể làm được.
Vân tiên sinh cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa bất động thanh sắc mở miệng, “May mắn thôi ạ, cháu bình thường không phải như vậy.”
Thọ yến 80 tuổi vừa kết thúc. Mọi người lần lượt rời đi.
Vân tiên sinh có mấy chuyện muốn đơn độc nói với ông Diệp.
Đi theo ông Diệp lên lầu.
Hai người lên lầu trước, Diệp Duệ cùng Diệp Như Tuyết đều đem quà mình chuẩn bị đưa cho ông Diệp.
Diệp Thiều Hoa nhớ tới đồ bản thân mua cho ông Diệp, lập tức chạy về phòng của mình, để một bộ chén sứ lên bàn.
“Ông, cháu mua cho ông uống trà.” Diệp Thiều Hoa vừa nói, lại thêm một câu, “Quà của cháu.”
Một bên, lông mày Diệp Duệ và Diệp Minh vừa mới giãn ra không lâu lại nhíu lại. Ngôn Tình Ngược
So sánh với quà của Diệp Duệ và Diệp Như Tuyết, quà của Diệp Thiều Hoa quả thực khó coi.
Diệp Duệ tặng một bộ tứ bảo* văn phòng [*bốn vật quý trong văn phòng gồm giấy, mực bút, nghiên] mà Diệp Như Tuyết càng thêm thân mật, ả ta biết rõ ông Diệp thích uống trà, đặc biệt tặng một bộ quý báu đồ sứ Danh gia hiện đại trong tay cho ông.
Nhìn thấy quà Diệp Thiều Hoa, gương mặt Diệp Như Tuyết vốn đang âm trầm mới tốt lên một chút, “Ông ơi, đây là quà cháu dùng tiền thưởng của chính mình mua cho ông.”
Tiền tiêu vặt của Diệp Như Tuyết không ít, nhiều năm như vậy thi đấu đàn dương cầm cộng thêm học bổng nắm trong tay cũng có chừng mười vạn.
Món quà này ả ta chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Nhưng mà so với việc ả ta tặng một bộ đồ sứ quý báu, Diệp Thiều Hoa chỉ tặng bộ chén sứ uống trà bình thường vậy mà ông Diệp rõ ràng thích hơn.
“Quản gia, đem bộ chén trà này cất đi, về sau dùng bộ chén trà này để uống.” Ông Diệp đặc biệt cầm bộ chén trà trên tay đưa cho quản gia, còn dặn dò một câu, “Tuyệt đối không được làm vỡ.”
Một câu này, làm cho ánh mắt Diệp Như Tuyết có chút đen lại.
Tình nguyện thích một bộ chén trà bình thường,còn không biết Diệp Thiều Hoa nhặt được từ đống rác nào!
Ông Diệp vui mừng khấp khởi cùng Vân tiên sinh đi tới thư phòng.
Vân tiên sinh như có điều suy nghĩ nhìn bộ chén uống trà quản gia ôm đi kia.
Lầu dưới, Từ Bội Bội xem mình như nữ chủ nhân trong nhà đang trò chuyện với Vân phu nhân.
“Phu nhân, canh đến rồi.” Chính vào lúc này, người giúp việc bưng hai bát canh tới.
Từ Bội Bội lập tức đứng lên, tự mình bưng một bát lên đưa cho Diệp Thiều Hoa, “Thiều Hoa, con uống canh đi.”
Bà ta vừa nói xong, nhìn Vân phu nhân bày ra vẻ mặt ôn hòa, “Đứa nhỏ Thiều Hoa này, tôi một mực xem nó như con gái ruột, đây là thuốc tôi để bác sĩ chuyên môn điều chế, uống vào thân thể sẽ khỏe mạnh. Thiều Hoa và Như Tuyết, ai cũng đều có một phần.”
Diệp Thiều Hoa nhìn kĩ chén thuốc này.
Hơi híp mắt lại
Kí ức của nguyên chủ từ nhỏ đến lớn đều không ngừng uống thuốc.
Cô trước đó vẫn nghĩ, nguyên chủ vì sao đột nhiên từ lúc lên tám tuổi đã mập lên, còn béo đến nỗi làm cho người khác không dám nhìn thẳng, trong kí ức của nguyên chủ khi còn bé bởi vì béo nên mọi người chế giễu, cũng có cố gắng giảm béo qua.
Nhưng vẫn không có thành công.