[ Từ từ... Mẹ nó... ] 008 trừng mắt chó ngây ngốc.
Diệp Thiều Hoa nhìn giao diện Weibo quen thuộc.
Bất Phụ Thiều Hoa: Được, lúc nào thử thu âm?
Câu này là trả lời cho Thanh Thành Sắc.
Thanh Thành Sắc lập tức nhắn thời gian.
Thanh Thành Sắc: Tối ngày mai lúc 8h, vào kênh này thu âm thử nhé!
Diệp Thiều Hoa gửi một câu chúc ngủ ngon, liền đóng lại giao diện của chim cánh cụt.
[ Em đã gửi email báo cáo chuyện này cho chủ thượng rồi. ] 008 núp ở trong không gian, vô cùng kỳ quái nhìn Diệp Thiều Hoa, [ Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong kho ghi chép tài liệu của chúng em.]
008 nhìn màn hình máy tính trước mặt Diệp Thiều Hoa, nhất là tài khoản Weibo 20 triệu fan hâm mộ kia.
Nó vẫn cảm thấy Diệp Thiều Hoa là một người cực kỳ thần bí.
[ Chị... ] 008 còn muốn hỏi câu gì đó, Diệp Thiều Hoa đã tắt giao diện máy tính đi.
Cô tiện tay với lấy một tờ giấy, viết sẵn kế hoạch giảm béo.
Uống một cốc nước lớn trước bữa sáng, sau đó chạy bộ một tiếng rồi quay lại ăn một lượng cháo yến mạch cung cấp năng lượng nhất định.
Tập yoga vào buổi sáng.
Bữa trưa là salad trái cây, rau và ức gà.
Bữa tối là một ít cháo.
Sau khi lập kế hoạch xong, Diệp Thiều Hoa bật đèn và dọn dẹp toàn bộ căn phòng, sau khi dọn dẹp xong, trên người cô ra một tầng mồ hôi, cô đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau bắt đầu tiến hành kế hoạch giảm béo.
“Tiểu Diệp, sao cháu dậy sớm vậy?” Lúc Diệp Thiều Hoa vừa ra cửa, xuống lầu dưới vừa hay gặp được bà Vương.
Đối với việc mới sáng sớm như vậy mà cô dã dậy thấy kinh ngạc.
Diệp Thiều Hoa nhìn bà gật gật đầu, “Cháu chạy bộ.”
Chờ Diệp Thiều Hoa chạy đi rồi, bà Vương còn chưa kịp phản ứng.
“Bà Vương, bà quen với con mập lầu trên từ bao giờ vậy?” Một người phụ nữ xách túi nhỏ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, thấy bà Vương đang nói chuyện với Diệp Thiều Hoa, cô ta không khỏi chế nhạo, “Lần trước tôi thấy. Em nó đợi trước cửa cả buổi chiều mà nó không chịu mở cửa. Gia đình con bé đó chắc cũng rất tốt đấy. Nếu đó mà là con gái tôi, tôi để nó chết đói lâu rồi, lại còn không biết tốt xấu như thế.”
Khi nghe người phụ nữ nói vậy, bà Vương mỉm cười, nhưng không nói bất cứ điều gì.
Lần trước khi bà bị gãy chân bên ngoài, mọi người qua đường đều phớt lờ bà, chính cô gái đó đã gọi điện cho gia đình bà và đưa bà vào bệnh viện.
Cũng bởi vậy, ấn tượng của bà Vương đối với Diệp Thiều Hoa có sự thay đổi rất lớn.
Diệp Thiều Hoa không biết chuyện này.
Cô tập luyện cả một ngày, buổi tối vào phòng YY mà Thanh Thành Sắc gửi cho cô hôm trước.
Vừa vào kênh YY, người trong kênh nói chuyện đều bắt đầu ném bình luận.
Vân gia tiểu khả ái: Đại thần đại thần!
Cocacola chanh: A a a a a! Nữ thần của tuiii!
Giọng nói của Thanh Thành Sắc vang lên, “Cô xem, cô có nhiều người hâm mộ như vậy, vẫn muốn lui về sao?
“Cái gì?” Một người có giọng nói như búp bê trong phim hoạt hình lập tức mở miệng, “Cô muốn lui về??”
Diệp Thiều Hoa uống một hớp nước, “Tạm thời không có quyết định này.”
Cô vừa nói xong, kênh YY vốn đang náo nhiệt bỗng dưng im bật.
Đám fan hâm mộ lúc đầu cố gắng xoáy cảm giác tồn tại, giờ im bật.
Nguyên chủ nguyên bản có giọng nói rất tốt, giọng nói lạnh lùng réo rắt, trước đây nguyên chủ là một nữ thần cao lãnh trong giới võng phối trực tuyến.
Mà giọng của Diệp Thiều Hoa lại thanh lãnh bên trong mang theo một chút lười biếng, nghe thấy giọng nói, trước mặt hiện lên gương mặt của 1 mỹ nhân thanh lãnh cấm dục.
Bên kia máy tính, mặc dù đã nghe thấy giọng nói của Diệp Thiều Hoa không biết bao nhiêu lần, nhưng Thanh Thành Sắc cũng không khỏi sờ lỗ tai của mình, giọng nói này … thật sự rất hay.
Chính vì giọng nói của cô ấy mà vô số người hâm mộ đã vô cùng ảo tưởng về vẻ đẹp của cô ấy.
Sau khi mọi người biết rõ cô là một người mập mạp, vô cùng thất vọng, thậm chí sinh ra oán hận.
“Bất Phụ Thiều Hoa?” Ngay tại thời điểm kênh hoàn toàn yên tĩnh, bất ngờ 1 người tiến vào kênh trò chuyện.
Diệp Thiều Hoa nhìn một chút, chính là Vân Tiêu, đại thần giới võng phối chân chính có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu bàn về tư lịch, ngay cả Mạc Thành Chu cũng không sánh bằng hắn.
Giọng của Vân Tiêu là giọng thuần khiết của quý công tử, giọng nói ôn nhu mang theo một tia mị hoặc.
Ba phần ôn nhu ba phần lười nhác và bốn phần ưu nhã.
“Ừ.” Diệp Thiều Hoa lên tiếng, sau đó liền bắt đầu thử một đoạn ngắn lời thoạt mà Thanh Thành Sắc gửi đến màn hình chung.
Cùng lúc đó, phòng ngủ đại học A năm ba.
“Tiêu lão đại, sao anh ngây ngẩn cả người thế?” Lão tam nhìn nhân vật phong vân cửa trường vậy mà nhìn về phía máy tính phát ngốc mấy phút đồng hồ, không khỏi hiếu kỳ.
Vân Tiêu kịp phản ứng, hắn tắt mic trong kênh YY, nói một câu “Không có việc gì”.
Sau đó ở trên màn hình chung đánh hai chữ.
Vân Tiêu: Rất tốt.
Đây là công nhận khả năng phối âm của Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa nhận phối âm nữ chính về sau, mỗi ngày đều lồng tiếng rồi nỗ lực giảm cân.
Nguyên chủ cũng không phải là một kẻ ăn bám, cô ấy đảm nhận công việc lồng tiếng để kiếm tiền, chi trả cho việc sinh hoạt.
Hai tháng sau, cô nhìn cân nặng của mình là 49 cân, nhíu mày.
Trong gương cô mặc dù vẫn còn thịt, nhưng đã không phải loại béo ú như trước nữa rồi.
Tối hôm đó, cô đem ghi âm đã được thu xong giao cho Thanh Thành Sắc, Thanh Thành Sắc thêm cô vào một kênh YY.
“Nhiên Mạt, nữ thần cô thích nhất đây nè, hài lòng hay không?” Thanh Thành Sắc nhìn thấy Diệp Thiều Hoa tiến vào, lập tức vui vẻ nói.
Nhiên Mạt là người làm trong đoàn phim hậu kỳ, cũng là đoàn hậu kỳ võng phối tương đối lớn trong vòng võng phối.
Đoàn đội hậu kỳ có vai trò rất quan trọng. Kết hợp tất cả âm thanh khô khan của cv trên bản nhạc để tổng hợp các bộ phim truyền hình trên đài, đồng thời thêm hiệu ứng âm thanh và âm nhạc, đây là một điều rất quan trọng tồn tại trong các bộ phim truyền hình phát thanh.
Hơn nữa Nhiên Mạt này thoạt nhìn là fans hâm mộ nguyên chủ.
Thanh Thành Sắc giới thiệu Diệp Thiều Hoa xong.
“Nữ thần? Ghê tởm!” Nhiên Mạt bỗng nhiên băng lãnh mở miệng, “Bất Phụ Thiều Hoa, cô đến cùng còn muốn lừa gạt fans hâm mộ của mình bao lâu, một người vừa xấu xí lại còn mập, cô ở trên internet giả trang nữ thần cái gì?!”