Nhưng lý do khiến thiếu nữ bí ẩn này trở nên thu hút là cô ấy không chỉ là Luyện đan sư, mà còn là một tiên sư với sức mạnh thâm hậu vượt bậc 4!
Vô số người nghe ngóng được tin tức của nàng, nhưng đáng tiếc là họ còn chưa chạm đến bóng người kia.
Mục sư huynh còn chưa hỏi thăm được, đã bị một hung thú thất giai đuổi theo dẫn đến tình cảnh như thế.
Hắn cắn răng, nhìn thấy vách núi, trực tiếp nhảy xuống.
Diệp Thiều Hoa ở trong sơn động luyện xong đan dược, lúc đầu chuẩn bị trở về, nhưng trong sơn động có một gốc linh quả vừa vặn hôm nay lớn, cho nên cô chờ hôm nay hái xong linh quả mới đi.
Chỉ sợ cô vừa rời đi, bụi cây linh quả này sẽ bị những người khác phát hiện.
Ba năm này thực lực của cô vững bước lên cao, tiến vào giới Luyện Đan Sư rất khó, cô dùng thời gian một năm thì lên Luyện đan sư Hoàng giai hạ phẩm.
Nhưng từ Hoàng giai đến Hạ phẩm Huyền giai, thời gian để lên 3 giai này chỉ trong 1 năm.
Mà lần này, thứ cô luyện chế chính là thuốc cấp cao nhất của Huyền giai thượng phẩm, suýt chút bị thiên lôi đánh cho một trận.
Về chất lượng, đây là loại thuốc đạt chuẩn.
Vừa ra khỏi sơn động, phát hiện một đám lớn linh thú vây quanh trong động, tất cả đều bị mùi hương thuốc hấp dẫn.
Đây cũng là nguyên nhân cô ở chỗ này luyện đan dược.
Ở trong thôn luyện dược động tĩnh quá lớn, cho nên khi cô đạt tới Huyền giai, đã đi ra tìm ngoài tìm nơi chế thuốc, cũng không sợ bị người ta quấy rầy.
Diệp Thiều Hoa vừa định rời đi, lại nhìn thấy cách đó không xa có một người mặc đồ trắng đang cõng 1 người mặc đồ đỏ trên vai.
Lúc đầu cô muốn đi, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cô đi đến bên cạnh nam nhân mặc áo trắng kia, nhìn thấy nam nhân mặc đồ đỏ, đôi mắt đột nhiên nhíu lại.
“Mục Hiên.”
Trong nguyên bản nội dung cốt truyện, hắn được nguyên chủ cứu, sau đó đem nguyên chủ đưa lên núi, cuối cùng trước mặt công chúng vứt bỏ nguyên chủ.
**
Cùng lúc đó, trong sân nhà lão Từ.
Một nam nhân mặc áo bào màu xanh đứng ở trong tiểu viện, mắt nhìn hướng sân nhỏ, anh cụp mắt, môi mỏng hơi chút nhếch, giữa 2 hàng lông mày tinh xảo tràn đầy sự thất vọng.
“Còn chưa trở về?” Mộ Dung đại sư ở một bên tưới hoa, nhìn thấy bộ dạng này của anh, không khỏi mở miệng.
Bạch Tử Vân gật đầu.
Mộ Dung đại sư nhìn sắc trời, “Ngươi phải đi à?”
“Đúng vậy, thi đấu trong tông môn chuẩn bị bắt đầu.” Bạch Tử Vân gật đầu, “Nàng ấy trở về, người nói giúp ta một tiếng.”
Sau khi nói xong, anh bay thẳng ra ngoài cửa viện, bước chân rất chậm, nhưng mỗi một bước lại là một khoảng mấy chục mét.
“Súc Địa Thành Thốn. ” Mộ Dung đại sư trên mặt thầm khen ngợi, “Không nghĩ tới ta không tốt lắm, nhưng đệ tử của ta ai cũng ưu tú hết trơn.”
Hắn nói xong, tiếp tục châm dược thảo, chính vào lúc này.
Sau nửa ngày trời, Diệp Thiều Hoa mới trở về.
“Đại Ngưu, con mang theo hai người, ở dưới chân núi phía đông về, hai nam nhân mặc đồ đỏ và trắng.” Diệp Thiều Hoa vừa nói với Đại Ngưu xong, vừa bước vào trong sân.
Mới vừa vào, liền sửng sốt một chút.
Mộ Dung đại sư nhìn Diệp Thiều Hoa bộ dáng kinh ngạc, không khỏi nói: “Tử Vân có việc đi rồi.”
“À.” Diệp Thiều Hoa chậm rãi cầm kéo lên, quản lý chăm sóc dược thảo.
“Ta cũng chuẩn bị đi thôi.” Mộ Dung đại sư nói tiếp.
Tay Diệp Thiều Hoa ngừng lại, cô nhìn Mộ Dung đại sư.
Nhìn bộ dạng này của cô, Mộ Dung đại sư cười thầm một tiếng, sau đó lên tiếng chậm rãi nói: “Thiều Hoa, ta đã nghĩ qua rồi, thiên phú của ngươi không hề thấp hơn đại sư ta. Thiên phú ta thấp, đi theo ta quá ủy khuất, ngươi đến Huyền Tông môn đi, Huyền Tông môn năm ngày nữa có một trận thi đấu, vào top ba có thể tham gia tuyển cử Thánh Thành. Ta một mực không nói cho ngươi biết, ta trước kia cũng là người của Huyền Tông môn, nhớ kỹ, ta ở Huyền Tông môn chờ ngươi, cầm được giải nhất, ngươi sẽ có thể nhìn thấy ta.”
Mộ Dung đại sư sau khi nói xong, liền cáo biệt với lão Từ, sau đó đưa cho một cái kim bài màu vàng Diệp Thiều Hoa, liền rời đi.
Trong sân lúc đầu có rất nhiều người, sau khi đại sư và Bạch Tử Vân đi, cả viện liền trống không, lão Từ còn có chút không quen.
Hắn đã tám mươi tuổi, nhưng ba năm này, người trong thôn đều tận mắt thấy tinh thần hắn càng ngày càng tốt.
Bước đi mang theo gió, so với mấy thiếu niên không hề kém.
Chớ nói chi là Bạch gia và Lưu gia thường thường đến đây.
Người trong thôn đối với người nhà này kính sợ cực độ.
Nhưng cả nhà lão Từ vẫn rất tiết kiệm, quần áo vẫn mặc như những người trong thôn, không hoa lệ, nhưng rất sạch sẽ.
Sân nhà lão Từ cũng rất đơn sơ, nhìn sơ qua cũng không thấy nhà họ khác dân làng bình thường như thế nào, cùng lắm là giàu hơn một chút
Thời điểm Mục Hiên tỉnh lại, nhìn thấy đại nương chất phác trung thực, sửng sốt một chút, “Ngươi là?”
“Chàng trai, tỉnh rồi sao.” Đại nương nhếch miệng nở nụ cười, đưa chén thuốc đưa cho Mục Hiên, “Uống nhanh đi, thuốc Diệp tiểu thư nấu.”
“Tạ ơn.” Mục Hiên tiếp nhận thuốc, thuốc của những phàm nhân này đối với hắn vô dụng, nhưng hắn cũng không nói những thứ này cho đại nương tốt bụng kia.
Hắn nhìn ra đại nương chỉ là một người hạ đẳng, có chút kỳ quái, bà nhìn thấy hắn vậy mà không kinh ngạc.
Đương nhiên, Mục Hiên không biết, so với hắn, đại nương gặp qua người xuất sắc hơn hắn nhiều là Bạch Tử Vân, đối với hắn thật không quá mức kinh ngạc.
Bà đi tìm Diệp Thiều Hoa.
Nam nhân áo trắng đi theo Diệp Thiều Hoa tiến vào, thấy Mục Hiên tỉnh, thở dài một hơi, “Mục sư huynh, ngươi rốt cục đã tỉnh lại!”
“Đây là Diệp tiểu thư.” Nam nhân áo trắng thấy Mục Hiên nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa, giới thiệu một câu, “Là nàng ấy chữa trị cho chúng ta.”
Mục Hiên thật sự nghĩ mình đã chết do vách núi cao như vậy.
Bởi vậy khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, hắn cảm kích đối phương, chân thành từ trong không gian lấy ra một Linh Thạch thượng phẩm, mặc dù không muốn, nhưng vẫn cho Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa để đại nương nhận.
Trên mặt bình tĩnh không lay động, chỉ dặn dò đối phương nghỉ ngơi thật tốt.
Nhìn thấy hai người nhìn thấy Linh Thạch thượng phẩm cũng không chấn động, nam nhân áo trắng không khỏi tắc lưỡi, thấy hai người đi rồi, nói: “Ta quên mất bọn họ là người hạ đẳng, căn bản không biết tinh hạch thượng phẩm, khẳng định còn tưởng rằng sư huynh tùy tiện cầm đại một vật lừa gạt nàng đấy, nhưng dung mạo của nàng thật sự nhìn rất đẹp, so với Phó Tuyết sư tỷ...”
Hắn nói đến đây bỗng nhiên dừng một chút.
Len lén liếc nhìn Mục Hiên, sau đó chuyển chủ đề, đưa cho Mục Hiên một trang giấy.
Nam nhân áo trắng tỉnh dậy trước Mục Hiên, nghe được thân phận Diệp Thiều Hoa.
Là người trong thôn nhỏ, ở cùng ông, là một người cực kỳ phổ thông, hiểu được một chút dược lý.
Nhưng mà những việc này ở trước mặt Mục Hiên càng không đáng giá nhắc tới.
Nhưng gương mặt lại đẹp đẽ hiếm thấy.
Nam nhân áo trắng thầm nghĩ.
Sống ở thế giới này nhìn thực lực, cho dù có đẹp bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng.
Sau một ngày, Mục Hiên tìm được Diệp Thiều Hoa, “Diệp tiểu thư, trên thực tế ta là người Huyền Tông môn, ngày mai tông môn thi đấu, với ta mà nói rất trọng yếu, ta phải trở về nhanh một chút, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi nguyện ý cùng ta trở về Huyền Tông môn chứ?”
Diệp Thiều Hoa lúc đầu cũng dự định hôm nay xuất phát.
Nghe được lời Mục Hiên, tay cô dừng một chút, sau đó nói: “Được.”
Vẫn là một chữ rất lãnh đạm.
Mục Hiên từ sau khi tỉnh lại, cơ hồ không trông thấy trên mặt nàng xuất hiện qua cảm xúc khác, trừ phi cùng lão Từ và Đại Ngưu nói chuyện trên mặt nàng mới hiện lên nụ cười, lúc khác cơ hồ không trông thấy trên mặt nàng có cảm xúc nào khác.
Không nghĩ tới cho dù nghe thấy Huyền Tông môn, trên mặt nàng không có cảm xúc khác.
“Sư huynh, cái cô Diệp tiểu thư này chưa từng nghe qua tên Huyền Tông môn sao?” Nam nhân áo trắng mắt mở to.
Nếu những người hạ đẳng khác nghe thấy họ là tiên sư Huyền Tông môn, không phải nên kích động quỳ lạy sao?
Mục Hiên cũng có chút kỳ quái, “Khả năng nàng chưa từng nghe qua tên của Huyền Tông môn, không cần suy nghĩ, chúng ta chuẩn bị một chút, sáng mai xuất phát.”
Bất quá lúc xoay người, Mục Hiên cũng có chút kỳ quái.
Trước lúc hắn hôn mê cũng biết mình bị thương rất nặng, còn cho là mình không tham gia được tỷ thí.
Không nghĩ tới sau khi tỉnh lại hắn cơ hồ không có vấn đề lớn gì.
Chẳng lẽ cảm giác của hắn sai?
Hắn có hoài nghi tới việc Diệp Thiều Hoa là Luyện Đan Sư, tên cùng với giới tính của nàng đều phù hợp, nhưng Luyện Đan Sư lại là một người hạ đẳng?
Đây cũng là nguyên nhân khiến Mục Hiên bỏ đi hoài nghi.
Sáng sớm hôm sau, Mục Hiên trực tiếp xuất kiếm Hoàng giai thượng phẩm của mình, chuẩn bị phi hành, “Diệp tiểu thư, ngươi nắm chặt chuôi kiếm, chúng ta đi.”
Mục Hiên dặn dò Diệp Thiều Hoa, sau đó phi kiếm lên không trung.
Trong thôn, một đoàn người nhìn thấy Mục Hiên ngự kiếm rời đi, trong lúc nhất thời tất cả đều quỳ xuống, “Trời ạ, là tiên sư, hắn là tiên sư!”
Nhìn thấy biểu lộ của những người này, Mục Hiên cùng nam nhân áo trắng mới cảm thấy thản nhiên.
Đây mới là biểu hiện lên có của người hạ đẳng.
Nghĩ tới đây, hai người này nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, lúc đầu cho rằng sẽ thấy Diệp Thiều Hoa sợ hãi hoặc chăm chú vịn vào chuôi kiếm.
Không nghĩ tới đối phương chỉ ngồi xếp bằng ở một bên chuôi kiếm, hơi khép hờ hai mắt, trên mặt không thấy một chút sợ hãi nào.
Hai người: “...”
“Diệp tiểu thư, đây là sườn đồi Huyền Tông môn của chúng ta.” Ngọn núi được mây mù quấn quanh, nam nhân áo trắng kiêu ngạo giới thiệu, “Từ dưới đi lên một nửa là 999 bậc cầu thang, nơi này về sau lại thành một mảnh sườn đồi, người bình thường không có cách nào lên núi cũng không có cách nào xuống núi.”
Diệp Thiều Hoa mở mắt, nhìn sườn đồi dọa người kia, có chút mím môi.
Đây chính là nơi sau khi nguyên chủ bị Mục Hiên bỏ, muốn xuống núi, lại bị cái sườn đồi này ngăn cản.
Rất nhanh thì đến Huyền Tông môn.
Một nhóm đệ tử ngoại môn mặc áo xám nhìn thấy Mục Hiên, thần sắc trở nên cực kỳ cung kính, “Mục sư huynh.”
Mục Hiên khẽ gật đầu, trực tiếp mang theo hai người Diệp Thiều Hoa rời đi.
Hắn không trực tiếp đi vào chỗ thi đấu của tông môn, mà trước hết đi báo bình an cho tông chủ.
Mà người Huyền Tông môn cũng biết Mục Hiên mang về một người hạ đẳng.
Cách đó không xa, một đám thiếu nam thiếu nữ cười đi đến cửa thi đấu của tông môn.
Nhìn thấy Mục Hiên và Diệp Thiều Hoa bên cạnh hắn.
“Người kia chính là người hạ đẳng Mục sư huynh mang về?” Mục Hiên một thân hồng y đứng trong đám người rất dễ thấy, đây là quần áo đệ tử mào đỏ mới có thể mặc, Huyền Tông môn từ trên xuống dưới đệ tử có thứ tự lần lượt là áo xám, áo trắng, áo tím, hồng y.
[Hồng Y là màu đen chứ không phải hồng đâu]
Mục Hiên là đệ tử hồng y đứng đầu, hắn một thân khí thế bất phàm, nhưng Diệp Thiều Hoa bên mặt như ngọc, một thân Thanh Hoa, không những không bị Mục Hiên dìm mà giống như có xu thế áp đảo hắn.
“Không biết Mục sư huynh tại sao phải mang nàng trở về.” Thiếu nữ áo tím hơi híp mắt lại, “Thoạt nhìn hẳn là nô dịch Mục sư huynh muốn thu, hi vọng nàng có chút tác dụng, bằng không thì vứt sạch mặt của hồng y đại đệ tử.”
“Chờ chút, Phó Tuyết, đấy không phải là Diệp Thiều Hoa sao?” Trong đám đệ tử áo trắng, cũng chính là Nhạc Thanh Ninh thấy rõ gương mặt Diệp Thiều Hoa, kinh hãi nói.
“Diệp Thiều Hoa?” Phó Tuyết đã là đệ tử áo tím sửng sốt một chút.
Nàng ta nhìn qua hướng liền thấy Diệp Thiều Hoa, xác nhận thật sự là nàng.
Diệp Thiều Hoa nhìn thấy Mục Hiên đã đưa mộc bài cho người canh giữ, cô nhíu mày, cũng muốn đi vào.
Lúc này, Phó Tuyết vừa vặn đi tới.
Phó Tuyết một bên móc mộc bài của bản thân, vừa nhìn Mục Hiên đã dừng bước lại, “Mục sư huynh, không nghĩ tới ngươi lại tìm một nữ nhân tới làm ta tức, bất quá người ngươi tìm chính là bằng hữu cũ của ta.”
Nói đến đây, Phó Tuyết nhìn Diệp Thiều Hoa, “Thiều Hoa, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi có khỏe không?”
Thiều Hoa không vì hiện trường có rất nhiều tiên sư mà sợ hãi, giống như đứng trước mặt của nàng không phải là tiên sư, mà là một đống vô danh tiểu tốt
Phó Tuyết mặt mày hơi nhíu.
Ánh mắt dừng lại ở quần áo trên người Diệp Thiều Hoa, nếu lúc trước nàng ta sẽ còn ở trước mặt Diệp Thiều Hoa đắc ý, nhưng qua ba năm, nàng ta đã là tiên nhân cao cao tại thượng, đối với Diệp Thiều Hoa năm đó chỉ có thiên phú linh hồn đại trà căn bản không thèm để ý nữa rồi.
Cùng loại người này khoe khoang, không có ý nghĩa.
Nàng ta hiện tại chú ý nhất là thi đấu.
Phó Tuyết đương nhiên thích Mục Hiên, đối với việc Mục Hiên mang Diệp Thiều Hoa trở về, chẳng làm lung lay địa vị của Phó Tuyết.
Diệp Thiều Hoa đến cả cái thân phận làm tình địch của nàng ta cũng không xứng.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cũng muốn vào cửa thi đấu, Phó Tuyết buồn cười liếc nhìn nàng một cái, sau đó từ trong túi quần móc mộc bài tử sắc của mình.
Lão nhân trông giữ lối vào nhìn thấy mộc bài tử sắc, mí mắt nhấc một lần, “Ngươi là Phó Tuyết à? Đi vào đi.”
Phó Tuyết nhìn lão nhân khom người một cái, đi hai bước, sau đó khẽ mỉm cười nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Đúng rồi, Thiều Hoa, Mục sư huynh có phải hay không quên nói cho ngươi, trận thi đấu này, chỉ có đệ tử áo trắng trở lên có mộc bài mới có thể đi vào?”
Phó Tuyết nói câu này xong, đệ tử đang xem náo nhiệt đều cười hết sức đùa cợt.
Diệp Thiều Hoa nhớ tới đồ vật lão sư cho cô, sau đó móc nửa ngày, từ trong túi quần vải thô móc ra một cái mộc bài màu vàng đưa cho lão nhân: “Là cái này sao?”