“Lão gia, ngươi đưa nhiều đồ như vậy cho vị tiểu thư kia, bảo nàng ta mau cứu con trai ta đi.” Nhị phu nhân rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện với Bạch lão gia, “Nàng có thể cứu Bạch Tử Vân, nhất định có thể cứu con trai chúng ta, con trai ta là đệ tử áo trắng tông môn, về sau có thể lên đến tứ giai, còn có thể trở thành trưởng lão Huyền Tông môn, nàng ta cứu Bạch Tử Vân thì có thể làm được cái gì?”
Nàng ta hiện tại cũng không dám gọi Diệp Thiều Hoa là người hạ đẳng.
Đối với Diệp Thiều Hoa tràn đầy bất ngờ và kính sợ.
Nghe được lời nói của Nhị phu nhân, Bạch lão gia đen mặt, “Hồ nháo cái gì, Diệp tiểu thư muốn chữa bệnh cho hắn, nhưng là bản thân ngươi tự mình cự tuyệt, bây giờ hối hận thì làm được cái gì?”
Nhị phu nhân nghe xong, hốc mắt đỏ lên, “Được, ngươi không dám đi, tự ta đi tìm nàng!”
“Không được đi!” Bạch lão gia lạnh lùng nói, “Người đâu, trông coi Nhị phu nhân, đừng để nàng đi quấy rầy Diệp tiểu thư!”
Hắn nhìn Nhị phu nhân vẻ mặt không dám tin, thở dài một hơi.
Hiện tại không phải thời điểm Bạch phủ bọn họ có thể bức Diệp Thiều Hoa.
Nghe được Mộ Dung đại sư nói chuyện với nàng nếu nàng lên tới Huyền giai thì Diệp Thiều Hoa mới có thể biết rõ tên hắn!
Bởi vậy có thể thấy được Mộ Dung đại sư nhất định là Luyện Đan Sư Huyền giai trở lên!
Đây là khái niệm gì?
Phải biết Luyện Đan Sư đứng đầu Huyền Tông môn – Liễu Dương cũng mới chỉ tới Huyền giai thượng phẩm, hơn nữa Huyền Tông môn còn là một trong tam đại môn phái ở đại lục, gần với Thánh Thành!
Trên Huyền giai chính là Địa giai, toàn bộ đại lục cũng chỉ có mấy người như vậy.
“Phu nhân, ngươi đi tìm Diệp tiểu thư sao?” Bạch lão gia phân phó người trông chừng Nhị phu nhân xong, đi đến chỗ của Đại phu nhân.
Đại phu nhân mặc dù xuất thân tốt hơn so với Nhị phu nhân, nhưng bởi vì Bạch Tử Vân, Bạch lão gia đã rất lâu, rất nhiều năm rồi không tới chỗ Đại phu nhân.
Hắn tương đối yêu chiều Nhị phu nhân diễn lệ.
Đại phu nhân nhàn nhạt nhìn hắn, “Ừ. Lễ vật đã chuẩn bị xong, Diệp tiểu thư đang ở trong sân nhỏ trước phòng Tử Vân, mẹ ta cùng cha ta đã biết rõ chuyện này, đưa rất nhiều lễ vật đến để ta chuyển cho Diệp tiểu thư cảm tạ.”
“Vậy là tốt rồi. ” Bạch lão gia nở nụ cười, “Làm phiền nhạc phụ đại nhân quá, ta đi chung với ngươi gặp Diệp tiểu thư đi, vừa vặn đem dược liệu đưa cho nàng.”
Đại phu nhân nhìn thấy biểu lộ này của Bạch lão gia, quay đầu nở nụ cười trào phúng.
Nhưng cũng không nói cái gì nữa.
Lúc Bạch Tử Vân phát bệnh, nàng nhận không ít sự lạnh nhạt của Bạch gia.
Bạch lão gia tìm thần y cũng chỉ cứu Nhị thiếu gia, năm ngoái Luyện Đan Sư của Huyền Tông môn cũng chỉ đến để xem qua Nhị thiếu gia.
Nàng bị coi nhẹ.
Diệp Thiều Hoa cầm dược liệu Bạch lão gia chuẩn bị cho mình, liền muốn trở về nhà Lão Từ.
Bạch lão gia lần này không tiếp tục mở miệng bảo cô ở lại, mà phái người chuyên lái xe linh thú đưa cô và Mộ Dung đại sư trở về.
**
Lúc này, ở thôn nhỏ
Lão Từ còn nằm ở trên giường, sắc mặt xanh lét tím tái, ánh mắt của hắn một mực nhìn chằm chằm cửa gỗ cũ nát.
Một nửa cánh cửa gỗ bị hỏng, một nửa treo trên khung cửa
“Lão Từ, ngươi mau đưa giấy đất khế ước giao ra đi.” Thôn trưởng mang theo hai người đang đứng trong gian phòng lớn, mặc dù cũng là người hạ đẳng, nhưng nhìn nhà lão Từ rách nát, cũ kỹ như vậy, vẫn không chịu được mà ghét bỏ, “Tóm lại bây giờ ngươi không chăm sóc nổi đống ruộng đất đó đâu!”
Lão Từ nghe được câu này, cơ hồ không thở nổi, hắn căm tức nhìn thôn trưởng.
Đại nương ngồi bên cạnh lão Từ trông thấy trưởng thôn như vậy, hơi không đành lòng.
“Thôn trưởng, Thiều Hoa sắp trở về, không có ruộng đất, hai người bọn họ sao mà sống được?”
“Liên quan gì đến ta.” Thôn trưởng ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn lão Từ, “Ngươi và Diệp Thiều Hoa vốn cũng không phải là người trong làng của chúng ta, nếu như không giao ra giấy khế ước ruộng đất, ta sẽ gọi người đến đuổi ngươi ra thôn.”
“Lão Từ, ngươi đem khế ước ruộng đất đưa cho thôn trưởng đi.” Đại nương nghe xong liền biết thôn trưởng nói thật, mặc dù không đành, nhưng nàng vẫn nói cho lão Từ chân tướng, “Vừa rồi Đại Ngưu thăm dò được tin tức, nói Thiều Hoa không được tiên sư chọn trúng.”
—–
Hóng vả mặt không mọi người