Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Angela+Tố Hiên
Khâu Tử Phàm bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm trong lòng, ly hôn với Diệp Thiều Hoa là chuyện anh ta thiết tha mơ ước, huống hồ, anh ta lập tức có thể danh chính ngôn thuận cùng Mạnh Vũ Thần ở bên nhau, chuyện này khiến anh ta vô cùng kích động.
Anh ta ung dung đến học viện Thần Hành, hôm nay là ngày Diệp Thiều Hoa và Mạnh Vũ Thần thi đấu, tuy việc Mạnh Vũ Thần chiến thắng là chuyện đương nhiên, nhưng anh ta vẫn muốn đến ủng hộ cô ta.
**
Học viện Thần Hành.
Trên đài quan sát đã chật kín người.
Vô số máy phát sóng trực tiếp đang ở giữa không trung, lúc Vân Mặc dẫn Diệp Thiều Hoa vào, cả sân thi đấu sôi sục lên.
“Mẹ nó! Sao nam thần của tôi lại có mắt nhìn như vậy?”
“Hai người này đi cùng một chỗ, khiến tôi muốn mù mắt rồi!”
“Mạnh tiểu thư, cô đừng hạ thủ lưu tình, ngược chết xấu nữ này đi!”
“Làm hại Khâu Tử Phàm chưa đủ, còn muốn hại nam thần của chúng tôi!”
Cũng có người lớn tuổi nhíu mày, “Thực lực của Vân Mặc không tồi, nhưng đầu óc lại không tốt lắm.”
Dưới ánh mắt khác thường với sự nghị luận và bàn tán, Vân Mặc vẫn bình tĩnh đi đến bên cạnh hiệu trưởng Ager, vẫn có thể nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Thiều Hoa, tuy rằng bị cô ghét bỏ.
Nói thật, Đặc Nhĩ sĩ quan rất bội phục anh.
Chỉ là Đặc Nhĩ sĩ quan vẫn không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi.
“Diệp Thiều Hoa, nếu cô sợ mình sẽ thua thì xin lỗi tôi, tôi sẽ không kiên quyết yêu cầu cô phải rời khỏi liên minh Z.” Mạnh Vũ Thần ôn ôn nhu nhu nói.
Diệp Thiều Hoa không nhìn cô ta, chỉ nói với trọng tài: “Bắt đầu đi.”
Cô không bận tâm đến những lời nói trên mạng và những lời bàn tán của khán giả, nói theo cách của của hiệu trưởng Ager, thì cô giống như sống trong thế giới của riêng mình, không quan tâm bất kỳ người nào.
Thi đấu y sĩ rất đơn giản, hai người phải áp chế năng lượng cuồng bạo của y sĩ đột phát, người nào trị liệu nhanh hơn tốt hơn sẽ thắng.
Thi đấu như vậy, người ngoài nhìn vào Diệp Thiều Hoa chưa từng tiếp xúc qua nghề y sĩ này, căn bản không thể nào thắng, cho nên mới cảm thấy Diệp Thiều Hoa giống như kẻ ngốc. Ngôn Tình Ngược
Cơ thể hai gã y sĩ lên đài có năng lượng dao động rất lớn, có một người là người quen Lâm Viên, cậu chủ nhà họ Lâm, người mà nguyên thân thiếu chút nữa trị chết.
Sau khi rút thăm, Diệp Thiều Hoa lại rút trúng Lâm Viên.
Thấy kết quả này, sắc mặt Lâm Viên liền biến đổi, anh ta lớn tiếng nói: “Tôi không đồng ý kết quả này, tôi không muốn bị người phụ nữ xấu xa này chữa đến tàn! Tôi xin xuống đài!”
Người xem thi đấu vô cùng đồng tình nhìn Lâm Viêm.
Bây giờ xuống đài, trong khoảng thời gian ngắn tìm một người bệnh khác quá khó khăn.
“Diệp Thiều Hoa, xem ra cậu Lâm sợ cô đấy.” Mạnh Vũ Thần thấy Diệp Thiều Hoa như vậy, trên mặt xẹt qua một tia trào phúng.
“Tôi đổi với anh,” một người bệnh khác Tư Đặc yếu ớt giơ tay, “Trọng tài, không sao chứ?”
“Cậu điên rồi?” Bạn bè của Tư Đặc trên đài lớn tiếng nói: “Để cô ta chữa trị, cậu muốn chết à?”
Tư Đặc yếu ớt khẽ cười một tiếng, “Tôi vốn dĩ là người bình thường, dựa vào y sĩ mà thành công, bây giờ tôi căn bản là hết cách chữa, cũng không thể làm gì cho quê nhà nữa, dù sao cũng áy náy hoài niệm, tôi còn có thể khiến người nhà họ Lâm nợ tôi một ân tình, chăm sóc người nhà tôi.”
“Tôi không có vấn đề, Diệp Thiều Hoa cô hẳn là không phản đối chứ, cô phải biết rằng ngoại trừ Tư Đặc trước mắt liên minh Z không có người thứ hai nguyện ý để cô chữa trị.” Mạnh Vũ Thần che miệng, nhìn Diệp Thiều Hoa.
Trọng tài cũng liếc liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa một cái, nếu cô không đồng ý sẽ rất phiền toái.
Diệp Thiều Hoa lấy ra một cây ngân châm, toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô dùng tay đẩy mắt kính một cái, “Sao cũng được, bắt đầu đi.”
Cô đồng ý thì tốt rồi, trọng tài sợ lát nữa cô lại thay đổi, lập tức tuyên bố bắt đầu.
Người trên mạng đều đồng tình nhìn Tư Đặc, đáng tiếc cho thanh niên này.
Tư Đặc lại không có, anh ta biết mình không còn nhiều thời gian, cười nhìn Diệp Thiều Hoa liếc mắt một cái, “Người bình thường có thể ra mặt cũng không dễ dàng, cho dù thua cũng không sao, cô phải cố lên.”
“Người ở trong tay tôi, muốn sống rất khó, muốn chết,” Diệp Thiều Hoa trực tiếp cắm một cây châm trên huyệt ngủ của anh ta, nhướng mày, “Cũng khó.”
Lúc Mạnh Vũ Thần cứu Lâm Viêm, còn bớt thời gian liếc mắt nhìn Tư Đặc, “Anh bạn này, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trị liệu, nếu kịp sẽ tới giúp anh.”
Cô ta nói giống như biết rằng Diệp Thiều Hoa nhất định không làm được.
Trận đấu đã bắt đầu, rất nhiều người quan tâm cuộc so tài cảm thấy không hề hồi hộp, hầu như ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Thiều Hoa đều là ánh mắt như đang xem kịch vui.
Nhưng mà một lúc sau liền bị Mạnh Vũ Thần hấp dẫn.
Những người này đều biết Mạnh Vũ Thân là thiên tài, cũng chân chính nhìn thấy cô ta làm dịu năng lượng bạo loạn trong cơ thể Lâm Viêm.
Lâm Viêm cảm giác được năng lượng trong cơ thể đang dịu đi, tất cả mọi người đều bị chấn động.
Những người xem phát sóng trực tiếp cũng không nghĩ tới hoá ra thiên tài y sĩ thật sự mạnh mẽ như vậy, bởi vậy mà sự nổi tiếng của Mạnh Vũ Thần đột nhiên tăng vọt.
Chỉ có nửa giờ, Mạnh Vũ Thần đã kết thúc, nhân viên chuyên nghiệp tiến lên dùng dụng cụ chuyên dụng tới kiểm tra, năm phút sau đã có được kết quả.
Sau khi kiểm tra đo lường, ánh mắt của nhân viên chuyên nghiệp nhìn về phía Mạnh Vũ Thần càng thêm kính trọng.
Sắc mặt Lâm Viêm cũng tốt lên rất nhiều, anh ta cười một chút, “Chúc mừng Mạnh tiểu thư.”
Sau đó đồng tình mà nhìn về phía Tư Đặc, “Anh ta sợ là lành ít dữ nhiều.”
Mạnh Vũ Thần mỉm cười, trên mặt không tỏ vẻ, nhưng trên mặt kiêu ngạo rõ ràng, cô ta kiềm chế mà nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Người xem phía dưới thấy một màn như vậy đều không tự chủ mà lắc đầu, Khâu Tử Đình ngồi ở bên cạnh Khâu Tử Phàm, dáng vẻ như xem kịch vui, “Diệp Thiều Hoa này rốt cuộc lấy dũng khí ở đâu mà khiêu chiến với chị Mạnh chứ?”
Không chỉ cô ta, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ vậy, nếu không phải vận khí của Diệp Thiều Hoa tốt, ngay cả dũng khí đứng cùng sân khâu với Mạnh Vũ Thần cô cũng không có.
Trên đài, nhân viên chuyên nghiệp chuyển hướng về phía Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa tiện tay cắm ngân châm trên đầu, một tay khác không chút để ý đút ở trong túi, “Kiểm tra đi.”
Thái độ vô cùng lạnh lùng cao ngạo, quả thực còn ngông cuồng hơn Mạnh Vũ Thần, hai nhân viên chuyên nghiệp có chút không vui.
Hai người này chỉ kiểm tra đo lường cho có lệ, dụng cụ vừa mới đem lên, đã muốn mở miệng phun Diệp Thiều Hoa, không hiểu là y sĩ vì sao lại muốn làm hại người khác, vừa định lên tiếng, thì bị con số trên dụng cụ cắt ngang.
Hai nhân viên chuyên nghiệp ở trước mặt hàng tỉ người phát sóng trực tiếp của liên minh Z, sửng sốt gần một phút đồng hồ.
Mạnh Vũ Thần ôn hoà mở miệng, “Hai vị thầy giáo, tuyên bố kết quả đi,” nói xong thở dài một tiếng, “Người giao cho tôi chữa trị, có lẽ còn có thể cứu anh ta một mạng.”
“Không, không phải,” một nhân viên chuyên nghiệp như ảo giác mở miệng, “Không cần cô.”
Mạnh Vũ Thần dừng lại bước chân, “Cái gì?”