-“Tất cả lui ra ngoài. Đóng cửa lại!”
Huyết Hiểu Quân nhìn bọn lính lác vô dụng của Sát Địch Giả trừng mắt, thấy chúng còn chần chừ Hiểu Quân tì mạnh con dao sắc lạnh kia vào cổ Sát Địch Giả, lớp da lập tức rách ra tạo thành một đường đỏ thẫm.
Sát Địch Giả bị đau rát mới hoàn hồn trở lại, quát lên:
-“Không nghe thấy sao? Lui ra, mau chóng lui ra.”
Có lệnh của hắn, lúc này đám thuộc hạ mới chịu làm theo những gì cô nói.
“Phịch”
Cánh cửa vừa khép lại Sát Địch Giả đã bị cô xô ngã sõng soài, thứ làm cho hắn ta sợ nhất bây giờ không phải là con dao yên vị trong tay cô mà chính là ánh mắt như tia lửa đang phóng thẳng về phía mình. Nó như chất chứa tầng tầng lớp lớp nỗi căm phẫn, hận thù, như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt ngay tức khắc vậy. Nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy tận sâu trong đáy mắt đó lại có chút gì đó của đau thương, cảm nhói.
Theo từng bước chân Hiểu Quân tiến về phía Sát Địch Giả là từng cái nhích thân khó nhọc của hắn lùi về sau, theo từng nhịp đập mạnh của quả tim cô là từng đợt run lên từng hồi của cơ thể hắn.
-“Biết tao là ai không?”
Hiểu Quân đột ngột ngồi xổm xuống dùng con dao găm kia nâng cằm hướng ánh nhìn hắn về phía mình, giọng nói lạnh lẽo khiến Sát Địch Giả không rét mà run bất giác hỏi lại:
-“Cái gì?”
Thấy vẻ sợ sệt của hắn, Huyết Hiểu Quân chỉ nhếch môi một cái:
-“Tao hỏi mày còn nhớ ông Huyết Lãnh không?”
-“Huyết Lãnh nào? Tao không quen.”
Vừa nghe đến tên ba cô hắn đã giật nảy mình nhưng vẫn lắc đầu ngoan cố. Cô cũng không phản ứng gì nhiều chỉ ung dung cho con dao trong tay tự do du ngoạn trên gương mặt đầm đìa mồ hôi của hắn rồi bỏ giọng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại cực kì buốt giá, tuy từ tốn nhưng lại tàn nhẫn vô cùng:
-“Xem ra ăn đồng tiền trên mạng sống của ba tao trí nhớ của mày đã kém dần rồi. Không sao. Không nhớ thì tao nhắc lại cho mày vậy. Vụ tai nạn…à không. Nói chính xác là vụ ám sát chủ tịch Huyết thị 9 năm trước phải khen mày hoàn thành quá xuất sắc, gọn gàng, sạch sẽ. Đến khi khép lại vẫn không có chút manh mối nào. Rất tài à nha!”
-"…"
-“Nhưng mà…không may cho mày tên thuộc hạ hôm đó nhận lệnh của mày tông vào xe ba tao lại bị Âu Vũ Hàn tóm được. Hắn cũng đã…khai ra hết rồi. Phải làm sao bây giờ?”
Nghe đến đây Sát Địch Giả không còn cứng được nữa lập tức xanh mặt đổi thế quỳ rạp ôm chân cô mà cầu xin:
-“Cô tha mạng. Năm đó…năm đó tôi cũng chỉ làm theo nhiệm vụ thôi. Là Huyết Lợi…ông ta ông ta thuê tôi, ông ta đưa cho tôi một bức hình nói chỉ cần làm cho chủ nhân của chiếc xe đó bị thương càng nặng càng tốt cho nên…”
-“Nên mày đã nhận tiền của ông ta? Nên mày không cần biết người đó là ai đã ra tay ám toán? Nên mày không cần màng tới hậu quả của việc mày làm?”
Ánh mắt đỏ ngầu, Hiểu Quân lớn tiếng khiến hắn run lẩy bẩy, lê lết.
-“Cô tha mạng. Tiền ai mà không ham chứ. Nhưng nếu biết trước người trong xe đó là ba cô thì tôi đã không…”
-“Vậy nếu người khác thì mày có thể?”
Sát Địch Giả chưa dứt câu đã bị Hiểu Quân cho một cước vào mặt, hai dòng dịch đỏ tanh hôi từ mũi rỉ ra.
-“Tôi…Xin cô mà. Xin tha mạng cho tôi…Aaa!”
Một nhát ghim thẳng vào ngực phải hắn ta, nhát dao đã không là gì nếu Hiểu Quân không dùng lực đẩy mạnh nó vào, đồng tử cô giãn ra chằm chặp vào hắn lãnh đạm:
-“Nhát này là tao trả cho ba mẹ tao. Hai người vì lòng tham của mày mà ra đi mãi mãi.”
-“Aaa!”
Sát Địch Giả đau đớn gầm lên khi nhát kế cạnh bị cô bạo tàn xoáy sâu như muốn cuốn tất cả mọi thứ vào trong đó vậy.
-“Nhát này là tao thay chồng tao Âu Vũ Hàn trả lại cho mày. Thí mã gϊếŧ vua. Dùng con trai cũng là thuộc hạ trung thành của mình làm bia đỡ đạn. Sẵn lòng đưa nó vào vùng nghi vấn, không thương tiếc dùng nó làm vật thí mạng chỉ vì một lần phạm sai lầm. Nhẫn tâm không ai bằng. Có đầu óc. Không tồi.”
Hahaha
Hiểu Quân cười lớn, một nụ cười thật làm cho người ta phải rợn người. Lần này Hiểu Quân không đột kích bất ngờ nữa mà cúi xuống đạm mạc thông báo:
-“Còn nhát cuối này là trả cho những thuộc hạ của Vũ bang đã ngã xuống tại nơi này.”
-“Aaa!”
Vẫn tiếng thét quen thuộc phát lên. Sát Địch Giả đã không còn ngồi nổi nữa thả thân thể máu me của mình tự ý trên sàn, họ khụ, hơi thở càng ngày càng yếu dần.
“Đoàng”
Tiếng súng vang lên, viên đạn vô tình thoát mình ra khỏi họng súng đen tối xoáy ốc giữa không trung nhẹ nhàng phá rách lớp da trắng mịn mềm mại cắm thẳng vào từng thớ thịt của Hiểu Quân, máu đỏ ư ứ túa ra ướt đẫm cả chiếc áo thun đen bọc lấy thân cô. Huyết Hiểu Quân đau đớn không trụ được khụy một gối xuống nền một tay bịt miệng vết thương một tay chống xuống đất. Mồ hôi ướt đẫm cả trán, hơi thở trở nên nặng nề, nhằn nhọc ngước nhìn người đã bóp cò. Quả không ngoài dự đoán, Tần Ảnh từ đầu đến cuối nấp trên trần nhà quan sát tình hình đợi thời điểm thích hợp để cứu Sát Địch Giả. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện giữa ông ta và cô đã làm cho Tần Ảnh thay đổi ý định. Hắn muốn tự tay mình kết liễu lão già Sát Địch Giả và cướp đi mạng sống của thủ lĩnh Vũ bang để vừa trả được hận vừa đường đường chính chính cai quản Bọ cạp tím. Đúng là cha nào con nấy. Ác độc như nhau.
Hắn lướt qua Hiểu Quân hừ lạnh một tiếng rồi dùng chân giẫm mạnh vào con dao đang nhấp nhô theo từng đợt khí trút ra từ phổi của Sát Địch Giả mà buông lời:
-“Ông già, để tôi xem hôm nay ông còn tính toán được gì nữa? Sát Địch Giả ông mưu mô lắm, ông giỏi tính kế lắm đúng không? Nhưng cái ông không thể tính được chính là cái chết lại thảm hại của mình ngày hôm nay. Đúng chứ?”