-“Ngài Eagle.”
Tất cả thuộc hạ thấy anh đến liền xếp thành hàng nghiêm chỉnh cúi đầu chào. Như thường lệ gương mặt anh lạnh băng không nói không rằng không chút cảm xúc, một tay cài chiếc cúc áo vest nhanh chóng rảo bước vào bên trong căn cứ mật.
Theo sau anh là Trần Hạo Hiên và Quan Tử Yên. Đây cũng không phải là lần đầu cô đến đây nên mọi người cũng không còn xa lạ gì với Tử Yên nữa.
-“Ngài Lagan, cô Esther.”
Hai người chỉ khẽ gật đầu rồi cũng cất bước vào trong.
Tại căn phòng chủ chốt của căn cứ, anh ngồi vắt chéo chân uy nghiêm trên ghế tập trung nhìn bàn tay thuần thục của Tử Yên đang lướt nhanh trên bàn phím trong khi mắt lại chăm chú vào màn hình vi tính. Kỹ năng này không phải muốn có là có được. Một phần vì có năng khiếu bẩm sinh một phần do cô là chuyên viên máy tính đạt loại xuất sắc, nằm trong TOP 1 của một trường đại học danh giá ở Anh Quốc nên với Tử Yên đây cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
‘Tít’
-“Xong!”
Chiếc máy tính vừa reo lên cô cũng nhẹ nhàng cất giọng.
-“Sao rồi?” Hạo Hiên đi đến bên cạnh Tử Yên lên tiếng
-“Đây là một tên hacker chuyên nghiệp, theo trí nhớ của em nếu không nhầm thì kĩ năng này chỉ có thể là học viên của LOS.”
-“LOS?” Anh nheo mi tâm nhìn Tử Yên.
-“Đúng vậy. LOS là một tổ chức tuyệt mật chuyên đào tạo những hacker có trình độ cao như thế này. Tuy hoạt động ngầm nhưng có thể nói đây là đối thủ đáng gờm của các trường đào tạo kĩ thuật viên máy tính. Kể cả Đại học Jilii của em.”
-“Cụ thể hơn.” Anh cất giọng
-“Vào năm nhất em theo học ở trường thì giữa Jilii và LOS đã xảy ra một cuộc hỗn chiến. Cũng không đến mức nghiêm trọng lắm nhưng cũng không phải bình thường. 1/3 sinh viên theo học tại Jilii đều nộp đơn xin nghỉ học.”
-“Vì học phí quá đắt đỏ hay quá trình giảng dạy có vấn đề?” Hạo Hiên băn khoăn
-“Đương nhiên không phải mà là do LOS đã dùng những thủ đoạn gian manh để chiêu dụ học viên. Hơn một nửa trong số đó là các du học sinh đạt loại giỏi nhưng điều kiện gia đình không mấy tốt.”
-“Anh hiểu rồi. Là chiêu thức đánh đòn tâm lý. Bọn chúng sẽ miễn giảm học phí, và cho những du học sinh xa nhà đó nhiều lợi ích để dụ dỗ.”
-“Không sai.”
-“Wow. Ghê gớm nhở! Xem ra lần này không đùa được rồi Eagle.”
Nghe Tử Yên giải thích Hạo Hiên vuốt nhẹ cằm tỏ vẻ trầm trồ
-“Vậy chúng ta nên làm sao?”
Anh đứng bật dậy rảo bước một vòng nhìn Tử Yên rồi thắc mắc
Đoạn cô xoay ghế lại nhìn anh rồi đưa mắt sang Hạo Hiên nhún vai, bĩu môi buông ra hai chữ không thể ngắn gọn hơn:
-“Chịu thôi!”
-“Ý em là không thể làm gì được. Đành phải nhìn bọn chúng càn quấy hệ thống của chúng ta vậy sao?”
Nhìn vẻ hốt hoảng của Hạo Hiên mà Tử Yên không nhịn được cười
-“Esther, em sao vậy?”
-“Anh làm gì mà cuống cuồng lên vậy? Em nói chịu thôi là bọn chúng xui gặp phải em. Nên chịu thôi.”
-“Ý em là…” Hạo Hiên nở nụ cười ranh mãnh nhìn Tử Yên
-“Ai kêu em là chuyên viên đứng đầu Jilii làm gì chứ. Hiện tại em đã kick tên hacker này ra khỏi hệ thống của mình và cả những phần tử mang mầm bệnh gây nguy hiểm. Em cũng vừa thiết lập một chương trình bảo mật mới bằng ngôn ngữ do chính em thiết kế. Nó sẽ xác nhận chủ nhân bằng Face ID, dấu vân tay và hệ thống mật khẩu bằng ngôn ngữ lập trình mà em đã tạo. Tuyệt nhiên khi không đột nhập được hoặc cố tình phá vỡ thì chính hệ thống của người đó sẽ bị hủy hoại trong vòng 5 giây.”
-“Lợi hại vậy sao? Em giỏi thật đó Esther à.”
Hạo Hiên không ngừng khen ngợi Tử Yên
-“Tấm bằng cao học của em không chỉ có giá trị thẩm mỹ đâu ha.”
-“Làm tốt lắm, nhỏ!”
Anh xoa đầu Tử Yên khóe môi cong lên tỏ vẻ hài lòng. Trước hành động này của anh Tử Yên không thể không lên tiếng, cô khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi:
-“Cái gì mà nhỏ chứ. Anh giữ cho em chút thể diện được không?”
-“Đúng đó. Quan Tử Yên…à không Esther đã lớn rồi vừa xinh đẹp lại thông minh thế này cậu phải chú ý cách xưng hô của mình đấy!”
-“Còn bênh nhau thế này cơ à? Hai người thân nhau như thế bao giờ đấy?”
Anh hơi híp mắt nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt dò xét khiến Tử Yên ngượng đỏ cả mặt còn Hạo Hiên lại trở nên ấp a ấp úng. Nổi tiếng là đào hoa sát gái vậy mà lần nào đứng trước Tử Yên, tên sát thủ tình trường này lại không thể điều khiển được bản thân của mình. Luôn ngại ngùng, khả năng nói chuyện lưu loát, trôi chảy thường ngày cũng mất hút:
-“Tôi…tôi chỉ nói sự thật thôi. Cậu đừng có mà suy viễn lung tung.”
-“Tôi có bảo là tôi suy nghĩ gì sao?”
-“Ờ thì…”
Bị anh nắm thóp nên Hạo Hiên đành cứng họng không thể đáp trả thêm lời nào.
Thừa biết Hạo Hiên có tình ý với em gái mình và Tử Yên cũng có thiện cảm với Hạo Hiên nên anh cố tình tạo cơ hội cho hai người họ có không gian riêng:
-“Xong việc rồi. Lagan cậu đưa Esther về trước đi. Tôi còn phải đến công ty có việc.”
-“Được.”
Khi đi ngang qua anh còn lãnh đạm buông ra một câu:
-“Quan Tử Yên mất một cọng tóc nào. Người đầu tiên tôi hỏi tội là cậu đó.”
Hạo Hiên chỉ cười nhạt không đáp, vỗ nhẹ lên vai anh như một lời cam kết rồi cùng Tử Yên ra xe đưa cô về.
Trên đường về không ai nói một câu nào. Không khí ngượng nghịu vô cùng. Thấy vậy, Hạo Hiên đành mở lời:
-“À. Tử Yên nè. Sắp tới em có dự định gì chưa?”
-“Thật ra hiệu trưởng Đại học Jilii ngỏ ý mời em ở làm giảng viên cấp cao cho trường nhưng anh biết mà. Tuổi trẻ lại thích tìm tòi, khám phá những điều mới mẻ hơn là chôn chân mình tại một nơi, sống trong khuôn khổ. Em muốn ra ngoài làm hơn. Vừa được trải nghiệm vừa được học thêm nhiều kinh nghiệm sẽ tốt hơn. Nên em đã từ chối.”
-“Không ngờ em lại có suy nghĩ như vậy.”
-“Như vậy là như thế nào?” Tử Yên nghi hoặc nhìn Hạo Hiên
-“Thường anh thấy những cô tiểu thư con nhà giàu sẽ thích ăn chơi, đua đòi, sống hưởng thụ trong tiền tài, danh lợi hơn là ra ngoài đi làm, khám phá như em.”
-“Vậy anh thích kiểu người nào hơn?” Tử Yên thện thùng nhìn ra cửa sổ hỏi Hạo Hiên
-“Đương nhiên là em rồi. À…ý anh là thích kiểu con gái mạnh mẽ, độc lập như em.”
Tử Yên chỉ cười nhẹ, ngại ngùng nhìn ra cửa kính ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài dưới cơn mưa phùn của mùa thu. Không ảm đạm, u buồn. Ngược lại nó lãng mạn và đẹp đẽ vô cùng.