“Rẹt”
Cơn khó chịu lên đến đỉnh điểm, Âu Vũ Hàn không thể nằm yên trơ mắt cho cô quậy phá nữa lập tức dùng lực thật mạnh khiến chiếc khăn choàng rách toẹt ra, không để cô kịp phản ứng, Vũ Hàn đã lộn người vật cô nằm bẹp dưới thân mình, Huyết Hiểu Quân bắt đầu run sợ mà lắp bắp:
-“Anh…anh lại ức hiếp em…”
-“Em học ai thói hư hành hạ chồng vậy hả? Hôm nay anh phải dạy lại em mới được.”
Âu Vũ Hàn cơ thể nóng ran cố làm ra vẻ tức giận nhìn cô.
Dứt lời không để lãng phí một giây một phút nào nữa ngay tức khắc Vũ Hàn đã cho đầu lưỡi ươn ướt của mình dần tiến công vào trong khoang miệng của Hiểu Quân, tham lam mút mát đến tận cùng những dư vị ngọt ngào mà không chừa lại một giọt.
Y phục rườm rà, vướng víu trên người cô sớm đã bị anh lột sạch. Bàn tay to lớn của Âu Vũ Hàn lần nào “tham chiến” cũng không chịu an phận, liên tục càng quét đôi gò bồng căng đảo của Hiểu Quân lại không quên liếʍ ɭáρ đến ướt đẫm khiến cô cong người tê dại.
Hai cơ thể trần như nhộng, đẹp như tạc cứ như thế mà quấn quýt lấy nhau, dây dưa không rời.
Nơi nào đôi môi mỏng tênh mềm mại của anh ghé qua là y như rằng nơi đó lại ửng đỏ lên dụ hoặc, lần nào mà Vũ Hàn va chạm là lần đó cô liền hé môi khẽ rêи ɾỉ hoan ái.
-“Cục cưng của anh, còn nháo nữa không?”
Âu Vũ Hàn nhoài người sát môi cô khàn giọng. Huyết Hiểu Quân tuy nơi tư mật đã ướt sũng khó chịu không thua gì anh nhưng vẫn gắng buông lời, làm ra bộ mặt ủy khuất, đáng thương:
-“Sao anh lúc nào cũng được nằm trên hết vậy?”
Âu Vũ Hàn nhướng mày, thiệt bó tay với cô vợ này mà. Ngày thường cường bạo, cao ngạo, đen trắng rõ ràng bao nhiêu thì giờ đây lại trẻ con, chấp vặt bấy nhiêu. Đến cả chuyện ai thượng ai hạ cũng so đo tính toán. Thật khiến anh cạn ngôn mà.
-“Thế em muốn sao đây?”
Âu Vũ Hàn kìm nén, véo chóp mũi cô sủng nịnh.
-“Do em, anh không được làm gì hết.”
Huyết Hiểu Quân thấy anh dịu giọng thì hớn hở đáp lời.
Âu Vũ Hàn lại xứng danh ông chồng quốc dân mà. Cưng chiều vợ hết nấc, không ai sánh bằng.
-“Được. Nghe em.”
Anh lại ngửa người cam chịu, Hiểu Quân lập tức ngồi lên bụng anh mỉm cười ranh mãnh. Nhanh chóng chiếc thắt lưng da đắt đỏ bị cô ném sang một bên không thương tiếc, cúc vừa mở chiếc quần dài cũng liền thoát thân, vật nam tính đồ sộ kia đang biểu tình dữ dội bên trong chiếc qυầи ɭóŧ đen cũng được cô giải phóng. Âu Vũ Hàn quan sát một lượt các thao tác của cô thì trợn tròn mắt kinh ngạc không thể tin được cô vợ luôn e thẹn chuyện chăn gối của mình hôm nay lại bạo động đến như vậy.
Không để anh kịp nói lời nào Hiểu Quân đã đặt tay lên cậu bé mà thỏa sức vuốt ve, trêu đùa. Theo từng cái chuyển động của cô là anh lại run người hưởng thụ. Đang lâng lâng phiêu bồng thì đột nhiên Hiểu Quân dừng lại, anh ngạc nhiên nhìn cô, hơi thở gấp gáp, đứt quãng:
-“Sao em…không…tiếp tục?”
-“Chim sẻ, xin em đi!”
Hiểu Quân nghênh mặt.
-“Hả?”
-“Không phải lần trong phòng tắm, anh từng bắt em phải như vậy sao?”
-“Em còn nhớ chuyện đó cơ à?”
-“Không muốn sao?”
Thấy Hiểu Quân bỏ chân định rời đi thì anh vội vã can ngăn:
-“Được. Xin em.”
-“Xin em làm gì nào?”
-“Tùy ý em miễn là đừng ngừng lại. Thằng nhóc của anh chết yểu mất.”
Vừa hết câu Huyết Hiểu Quân đã không chút đắn đo, ngần ngại cúi xuống hôn lên vật nam tính sừng sững của Vũ Hàn, từng cái chạm vào của Hiểu Quân như kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tận từng tế bào trong khắp cơ thể anh vậy, làm cho anh hưng phấn đến cùng cực mà mạnh dạn phóng thích kịch liệt từng đợt khí nóng ra bên ngoài.
Âu Vũ Hàn âm vực trầm khàn đến vô độ:
-“Lợn con, em mau ngồi lên đi.”
Huyết Hiểu Quân cũng không chần chừ lập tức theo lời anh, dịch thân đặt lên cậu bé của Vũ Hàn mà rên rẩm:
-“Ưm…a…sâu quá…Hàn…”
Âu Vũ Hàn đặt đôi bàn tay cứng rắn của mình lên hai bên hông cô mà phối hợp, Hiểu Quân bấu chặt vào bả vai của anh từ từ nâng cơ thể của mình lên rồi ngồi xuống, miệng vẫn không quên buông ra những thanh âm dụ người.
Trên chiếc giường lớn đặt giữa căn phòng rộng rãi, tiếng thở dốc của Âu Vũ Hàn hòa quyện cùng với giọng rêи ɾỉ ái tình của Huyết Hiểu Quân lẫn vào âm hưởng của da thịt va chạm nhau tạo nên một không gian ám muội đến vô tận.
“Aaa…”
Sau khi cao trào kết thúc, Hiểu Quân mệt nhũn người mà gục đầu lên ngực anh thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa khắp khuôn mặt tinh tú, sức lực sung mãn anh lại nào chịu buông tha, vội xoay lưng cô xuống đè dưới thân, dịu dàng vén vài lọn tóc đã bết lại của Hiểu Quân rồi tiếp tục cho cậu nhỏ của mình vào sâu bên trong cô, kịch liệt ra vào, Huyết Hiểu Quân lắc đầu nhăn nhó:
-“Hàn…ưm…anh nhẹ chút…”
Âu Vũ Hàn lúc này chẳng còn nghe lọt tai bất cứ lời nào nữa chỉ ừ hữ cho có lệ rồi lại hành sự dữ dội. Nhìn anh lúc này chẳng khác gì một mãnh hổ hoang dại nhịn đói lâu ngày vậy, mãnh liệt, cuồng nhiệt và bùng cháy hết mình.