Hạo Hiên im lìm nhìn Mộng Dao đang vết tích đầy mình. Anh lấy một hơi rồi kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Mộng Dao nghe và mong mỏi một điều rằng cô có thể tha thứ cho anh
“Em có thể tin hoặc không tin cũng được, anh cũng không ép, anh chỉ mong em có thể tha thứ cho anh được chứ? Anh biết mình đã làm một việc ác độc và em đang rất hận anh nhưng em có thể tha thứ cho anh được không?”
Mộng Dao khẽ nhìn đôi mắt nâu hiền hoà thường ngày hay thấy rồi nhìn những vết thương đầy rẫy trên cơ thể
“Tôi có thể sẽ tha thứ cho anh nhưng…việc làm của anh làm tôi không bao giờ có thể chấp nhận được, anh có biết sự phản bội là một thứ đáng kinh tởm hay không?”
“Anh biết chứ, biết rõ là đằng khác và chỉ có kẻ ngu xuẩn mới chọn con đường phản bội và đạp đổ sự tin tưởng của người khác mà thôi, có lẽ anh cũng đã trở thành kẻ ngu xuẩn và đáng kinh tởm đó rồi”
Hạo Hiên dần chìm vào suy tư. Có lẽ không bao lâu nữa mạng sống của cả hai sẽ gặp nguy hiểm và chẳng còn gì cứu vãn nữa và có lẽ anh cũng nên nói những lời mà mình giấu kín bấy lâu nay vì anh cũng chẳng bao nhiêu thời gian nữa bởi chẳng biết nhà họ Chu sẽ làm gì tiếp theo
“Mộng Dao…có lẽ em đã quên cậu bé luôn tự tạo cho mình lớp vỏ bọc dày đặc rồi đúng chứ? Cậu bé đó luôn sống trong thế giới nội tâm của mình và đến một ngày cậu bé đó gặp được một ánh sáng của cuộc đời mình nhưng ánh sáng đó lại quên đi cậu bé ấy nhanh chóng theo thời gian”
Hạo Hiên càng nói trong đầu anh lại càng hiện lên những kí ức trước kia của mình khi gặp Mộng Dao hồi còn bé. Anh ước rằng “ánh sáng” đó sẽ có thể nhớ lại những kí ức đó
Nghe Hạo Hiên nói vậy Mộng Dao cũng dần nhoé đến những hình ảnh ngày xưa. Đúng thật là cô đã từng gặp một cậu bé đúng như những lời miêu tả của Hạo Hiên
“Hạo…Hiên, không lẽ cậu bé em gặp trong lần đi chơi ở Thượng Hải chính là…anh sao?”
Hạo Hiên nở nụ cười hiền từ như cái gật đầu rồi anh nói tiếp
“Vì muốn gặp em lần nữa nên anh đã chuyển lên Bắc Kinh sinh sống một mình khi mới lên cấp ba, anh đã phải chật vật xoay sở cuộc sống của bản thân, khi đỗ vào trường y thì anh cứ nghĩ bản thân sẽ gặp được em nhưng lại thất vọng vì em đã đỗ vào một trường đại học khác cho đến khi Đông Quân kết hôn với em thì anh mới có thể tìm thấy em, anh chưa giờ nghĩ rằng em đã kết hôn và đem lòng yêu Đông Quân một cách mù quáng, anh rất đau lòng khi nhìn thấy em bị thương hay bị trầm cảm”
Mộng Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạo Hiên đang trầm tư đến buồn rầu. Có lẽ cô cũng chẳng nhận ra sự yêu thương âm thầm và lặng lẽ của Hạo Hiên trong suốt từng ấy năm. Hạo Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt bồ câu diễm lệ còn đang vương vấn giọt nước mắt hệt như hạt ngọc trai, anh khẽ nói thì thào
“Anh…yêu…em Mộng Dao, thật sự…rất yêu…em” - Rồi anh tỏ vẻ như vui sướng rồi nói tiếp
“Cuối cùng…anh cũng không còn cảm thấy hối tiếc nữa rồi, em biết không, anh đã luôn giấu kín nó trong rất nhiều năm và bây giờ cũng có thể nói ra rồi”
Mộng Dao nhìn từng giọt từng giọt nước mắt từ khoé mắt của Hạo Hiên đang cố kìm nén
…
Lúc này Đông Quân cũng đã đến được trước nhà họ Chu. Anh bước từng bước đến phía cánh cửa, Đông Quân chẳng chần chừ gì đạp đổ cả hai cánh cửa gỗ to trước mặt
Trong phòng khách tối om bỗng sáng rực trong vài giây. Chu Sa Hạnh bước từ trong vùng tối đi ra trước mặt của Đông Quân và cười đon đả
“Có chuyện gì mà anh đến đây vậy?”
Đông Quân tức giận nói
“Dao Dao đang ở đâu hả?!! Đừng để tôi phải tự tìm cô ấy, mau đưa cô ấy ra đây!!”
Chu Sa Hạnh bình tĩnh đến lạ cười tươi hơn nói
“Chà chà, anh có vẻ tức giận quá ha, nào giãn cơ mặt chút đi, anh đừng nghĩ có hạnh phúc là sẽ được tận hưởng nó”
Rồi cô ta cười xảo quyệt lộ ra hai chiếc răng nhọn như con bạch xà ghê rợn. Lúc này nhiều tên vệ sĩ bao quanh dàn người của Đông Quân và có một tên hùng hổ tung nắm đấm vào bên cạnh người anh nhưng Băng Nghi và Tử Du từ đằng sau đã đá văng hắn ta ra đập người vào tường và bất tỉnh nhân sự
“Mau đi tìm Tiểu Dao Dao với Hạo Hiên đi!! Mọi chuyện ở đây để cho chúng tôi và người của anh”
Nói rồi ở sảnh ngoài đã xảy trận chiến nảy lửa. Đông Quân cũng chẳng muốn phí thời gian đẩy Chu Sa Hạnh ngã sõng xoài rồi chạy tìm khắp nơi
Chu Sa Hạnh không cam tâm rút trong người khẩu súng chuẩn bị sẵn giơ về phía Đông Quân đang chạy phía trước
“Đừng hòng kiếm được Mộng Dao!!!”
*Bằng*
Tiếng súng vang khắp sảnh nhưng lại không trúng Đông Quân bởi Băng Nghi đã kịp thời chạy đến và đỡ phát đạn ấy cho anh. Viên đạn trung vào vai phải của cô và bắt đầu chảy máu nhiều
“BĂNG NGHI!!! Cô bị điên rồi sao?!”
Băng Nghi dù đau đớn nhưng cô hét lớn
“Đừng quan tâm đến tôi, mau tìm Tiểu Dao Dao và Hạo Hiên đi!!”
Đông Quân quay đầu nhìn rồi gật đầu và chạy tiếp. Băng Nghi gắng gượng dùng chân đá văng khẩu súng trong tay Chu Sa Hạnh ra chỗ khác và dùng chân kia tung một cước vào bụng cô ta thật mạnh