Nó mất e thật rồi. E không còn bên nó, không còn nữa. Nó như một cái xác không hồn. Nó trốn tránh mọi thứ, nó rời xa cái điện thoại của mình. Tránh gặp mọi người, tránh ra ngoài đường. Và hơn hết, nó muốn tránh ánh nắng. Nắng thu vàng lắm, vàng như nụ cười e. Nắng len qua kẽ lá, len qua hàng cây mà chiếu xuống mặt đất. Ba ngày rồi nó không bước ra ngoài. Nó không muốn thấy ánh nắng. Chỉ lặng lẽ, ngồi đó, và đốt thuốc……….
Ngày thứ 4. Đang ngồi trong phòng với sự tăm tối. Thì bỗng dưng trời mưa. Vâng, mưa thật rồi. Mưa che đi ánh nắng rực rỡ của ban ngày. Mưa rơi nặng hạt, từng hạt mưa lạnh giá như gõ vào những mái nhà. Tiếng mưa cứ rơi đều, rơi đều từng đợt. Nó bước ra ban công. Vừa mở cửa, gió đã thổi mạnh như tát những hạt mưa lạnh vào mặt nó. Mưa lạnh thật đấy. Nhưng liệu mưa có lạnh bằng nó bây h ko ?... Gió như đang gào thét, gió gào từng tiếng kêu đầy mãnh liệt. Hàng cây trước nhà nó như đang phải chống chọi với nỗi giận dữ cào xé của gió……………
Gió như đang ganh tị với tình yêu của cây và lá. Gió quyết phải chia cách tình yêu này. Tại sao ? Tại sao không phải là gió được yêu lá ? Không phải là gió được cuốn lấy những chiếc lá mà cây sinh ra ? Gió không được mở lòng mình ôm lấy những chiếc lá. Gió giận lắm... Gió giật tung từng cuống lá như muốn cắt đứt sơi dây tình cảm đó. Gió biết rằng cây sẽ có lá mới, và rời xa những chiếc lá cũ. Gió không muốn người mình yêu là bị bỏ rơi đầy đau khổ như vậy. Những tiếng rít như lời khóc than giận dữ của gió. Gió điên cuồng mất rồi. Điên vì yêu lá…………………...
Nó thấu hiểu gió. Gió như một người đồng cảm với cảm xúc của nó bây h. Nó và gió bây giờ là bạn. Gió cuốn lấy nó, như một cái ôm thân thiết của 2 người đồng cảm. Gió như bắt tay nó. Gió gửi đến cho nó những hạt mưa mà gió xem là rượu. Liếm nhẹ, nó cảm thấy rằng : Mưa cũng khiến người ta say đấy chứ……………...
Người nó ướt đẫm những hạt mưa. Nó cười, cười thật rồi. Cười vì từ bây giờ, nó đã có một người bạn mới, một người bạn mà lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Thấu hiểu nó. Và nó cũng chỉ cần có vậy. Những hạt mưa lăn dài trên gò má nó. Nếm lại những hạt rượu mà gió gửi. Thật lạ. Sao nó thấy bây giờ rượu gió gửi lại mặn. Mặn như nc mắt vậy………………...
Ngã vật xuống giường. Tại sao nước vẫn chảy, vẫn chảy đều trên mặt nó. Từng giọt, từng giọt lại nhẹ nhàng lăn trên khóe mắt. Bên canh, chiếc điện thoại reo lên âm điệu của bài Forever And One. Từng nốt nhạc cứ vang vọng, vang vọng mãi vào tâm trí. Nó chẳng buồn bắt máy nữa. Cứ để nhạc vang và khi kết thúc. Cũng là lúc nó chìm vào giấc ngủ bình lặng…