Tường Vy viện
Thẩm Gia Vy yên tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp, tà váy màu lam của nàng rũ xuống ghế, đôi chân nhỏ nhắn không thể chạm xuống sàn thả tự do đung đưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu tình cảm xúc gì, đầu nàng hơi cúi xuống nhìn ngọc bội được nắm chặt trong lòng bàn tay, ngọc bội màu trắng ngà, chạm khắc những đường nét tinh tế đẹp đẽ. Suy nghĩ hồi lâu nàng đứng dậy, bước đến bên bàn trang điểm, bên học tủ mở ra cẩn thận lấy một sợi dây, sau đó được buộc cẩn thận vào ngọc bội rồi đeo lên cổ. Nàng đưa tay sờ mặt miếng ngọc bội, chất ngọc mát lạnh không hiểu sao khiến lòng nàng thanh tịnh, cười nhạt một cái, nàng đem ngọc bội bỏ vào trong áo, đôi mắt đen sâu thẳm như phủ một lớp sương mờ hướng lên bầu trời cao ngoài cửa sổ.
Cõi nhân gian này, từ cổ chí kim, tình ái hai chữ ấy có khổ sở bi thống đến cỡ nào thì đám giai nhân tài tử kia vẫn như loài thiêu thân lao mình vào lửa bỏng, đau khổ mà chẳng buông nửa lời oán than. Bởi thế chuyện hạnh phúc nhất đời cũng chỉ có một.
Nhưng bất luận là thế nào đi chăng nữa, nàng tuyệt không muốn có quan hệ gì với hai chữ ấy, nhân sinh kiếp trước của nàng chỉ vì hai chữ ấy mà bỏ phí, nàng không muốn phạm một sai lầm đến hai lần, không muốn lại đi theo vết xe đổ kia nữa, huống chi kiếp này, nàng còn có thù hận phải trả.
Yêu một người nam nhân vĩnh viễn không muốn chúc phúc cho mình, thật sự quá phí tinh lực. Dẫu biết rằng trong tình yêu say đắm ấy, nàng chắc chắn là người thua nhưng sao nàng vẫn u mê không tỉnh ngộ.
Nàng ghét bản thân mình của kiếp trước, cơ trí đến mức nào lại thảm bại đến đáng thương, một chút năng lực chống đỡ lý trí cũng không có. Đây có phải tạo hóa trêu nàng hay không, kiếp trước đã định là không có được người mình thích, vậy, liệu rằng đời này sẽ khác không?
Có câu ‘’ cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim’’ vậy có đáng để mạo hiểm một lần hay không?
Giờ tỵ tam khắc
Thấy sắc trời đã trưa, Thẩm Gia Vy ngừng đọc sách, không hiểu sao nàng không tài nào bình tâm được, trong lòng có một cảm giác khó chịu đến khó tả, làm nàng thấy không yên tâm. Linh tính của nàng trước đây chưa từng sai bao giờ, liệu có khi nào…. Nàng lắc đầu cười nhạt, đưa tay đỡ trán, làm sao có thể, tốt nhất nàng nên ra ngoài đi dạo sẽ tốt hơn.
Chính viện
Từng xa nàng đã nghe được những âm thanh ồn ào vọng ra, kì lạ, vào giờ này thường mọi người đều ở tại viện của mình hoặc là ra ngoài phố, thì sao lại náo nhiệt như vậy chứ? Nàng bước nhanh vào.
Khi vừa bước vào nàng đã bị cảnh tượng bên trong dọa đến thất kinh. Chính giữa là Thẩm Gia Mẫn và Thu Nhi đang quỳ dưới đất, bên cạnh một gia đinh đang dùng gia phát đánh vào bàn tay của Thẩm Gia Mẫn, Thu Nhi thì vừa khóc lóc vừa kêu gào muốn đứng lên ngăn cản bảo vệ Thẩm Gia Mẫn thì bị hai nha hoàn giữ lại. Trên ghế chủ vị Nhị di nương Lạc thị một bộ dạng vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt nhìn đến Thẩm Gia Mẫn vô cùng hung ác. Hàng ghế bên tả Thẩm Gia Linh đang yên vị ngồi, ánh mắt nàng thoạt nhìn vô bi vô hỉ, nhưng nàng có thể nhận ra đôi mắt đó co bao nhiêu cao hứng khi người gặp nạn là Thẩm Gia Mẫn. Ngoài ra còn có Tam phu nhân Liễu thị đang ngồi ung dung trên ghế như mọi việc sảy ra trước mắt một chút cũng không liên quan đến nàng. Rốt cuộc là đã sảy ra chuyện gì, bước chân của nàng trở nên nhanh hơn bước vào chính sảnh.
Nàng đứng thẳng người, vuốt lại tà váy, để tâm tình bình ổn, trong phủ xem trọng nhất chính là lễn nghi phép tắt, nàng không thể thất lễ được, sau đó chậm rãi bước lên vài bước hành lễ:
‘’ Tham kiến Nhị di nương, Tam di nương.’’
Lạc thị đang chăm chú nhìn đến Thẩm Gia Mẫn, cũng không có để ý đến nàng, nhanh chóng phất tay, Liễu thị thì gật đầu với nàng xem như đáp lễ. Sau khi được sự cho phép, nàng đứng thẳng người lại, chậm rãi nói:
‘’ Nhị di nương, không biết Tam muội đã phạm phải tội gì mà người lại phạt muội ấy nặng như vậy?’’
Nghe nàng hỏi, Lạc thị phất tay bảo ngừng, Thẩm Gia Mẫn hai tay như mất đi cảm giác thả lỏng xuống, đôi vai nhỏ bé run bần bật lên không ngừng, Thu Nhi cũng vừa lúc được hai nha hoàn buôn ra nhanh chóng ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thẩm Gia Mẫn khóc lóc không ngừng, Lạc thị ngước mắt lên nhìn Thẩm Gia Vy:
‘’ Vy Nhi, con không biết Mẫn nhi đã phạm phải tội lớn đến thế nào đâu, tự tiện xuất phủ khi chưa được sự cho phép, lại xúc phạm đến đích nữ phủ Trần Thái úy là Trần Giao, giữa thanh thiên bạch nhật cùng nàng ta nháo loạn, làm ra chuyện mất mặt như vậy, theo con nói thì nên phạt như thế nào đây. Hửm?’’
Thẩm Gia Mẫn và Thu Nhi quỳ dưới sàn, nghe Lạc thị nói mặt đã sớm tái nhợt đến cực hạn, không dám mở miệng nói câu nào.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vì sao Thẩm Gia Mẫn lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, chưa kể khi xuất phủ lại gây ra phiền toái như vậy chẳng khác nào tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió, Nhị di nương vốn đã không xem nàng (TGM) là cái gai trong mắt từ lâu, sao lại dễ dàng để người nắm thóp như vậy.
Hơn nữa, Thẩm Vĩnh Hằng và Tiêu thị hôm nay còn không có ở phủ, Thẩm Gia Ngạn cũng đã đến Thượng thư phòng học tập bây giờ muốn cầu người giúp e là không có. Cầu người không bằng cầu mình,nàng phải tự thân vận động vậy.
Thẩm Gia Vy đột nhiên quỳ xuống bên cạnh Thẩm Gia Mẫn, hướng Lạc thị đang ngồi trước mặt nói:
‘’ Nhị di nương, là con quản giáo muội muội không nghiêm, để muội ấy ra ngoài chạy loạn còn gây nhiều phiền phức như vậy, con thay muội ấy tạ lỗi với người, thân thể muội ấy mới khỏi bệnh, chịu phạt sợ là bệnh cũ tái phát, để phụ thân và mẫu thân còn bận rất nhiều việc, để bọn họ biết thì sẽ vô cùng lo lắng, người thấy có phải hay không?’’
Nghe Thẩm Gia Vy nói, Lạc thị giật mình. Đúng vậy, nha đầu này dù sao cũng là mới khỏi bệnh sao nàng lại có thể bất cẩn như vậy, không khéo bệnh nha đầu này nặng thêm, không phải là nàng sẽ tự chuốc vạ vào thân sao, dù sao thời gian còn dài, cơ hội sau này không thiếu, nàng muốn dày vò Thẩm Gia Mẫn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ nàng đã đâm lao thì phải theo lao, nói:
‘’ Vy Nhi, Mẫn Nhi gây ra tội lớn ta cứ như vậy bỏ qua sao, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Huống chi việc này còn có liên quan đến danh tiếng của phủ Thừa tướng chúng ta và quan hệ giữa phủ Trần Thái úy. Vậy theo con ta nên xử lí việc này thế nào đây?’’
Thẩm Gia Vy cuối đầu cười nhạt, nàng biết Lạc thị hỏi như vậy cũng là cùng đường đuối lý, nếu còn chuyện bé xé to đôi bên đều đều bất lợi, Thẩm Gia Mẫn, muội lại nợ ta thêm một lần rồi.
‘’ Nhị di nương, thân thể muội muội không khỏe, chịu phạt e rằng không tốt, con tình nguyện chịu phạt thay muội muội.’’
‘’ Vy Nhi, người phạm lỗi không phải là con, con vì sao phải…’’
Liễu thị đối nàng không thù không oán, xuất thân từ nho gia đọc không ít sách, đối nhân xử thế cũng có chút đạo lý, không vu oan cho ai, vì tính tình ngay thẳng lại thấu hiểu lòng người vì vậy mới được Thẩm Vĩnh Hằng coi trọng, trong phủ tiếng nói cũng có chút ảnh hưởng, không ai dám để ngoài tai lời nàng. Nhưng, loại nữ nhân tâm cơ sâu như vậy lại càng khó đối phó gấp trăm ngàn lần.
‘’ Được, nếu con đã nói như vậy thì chịu phạt thay cho Mẫn nhi đi, đến từ đường chép một trăm lần gia quy và kinh phật, phạt đánh mười trượng, người đâu đưa Nhị tiểu thư ra ngoài chịu phạt.’’
‘’ Ân’’
Hai gia đinh đứng ở ngoài cửa, nghe Lạc thị phân phó lập tức bước vào đưa Thẩm Gia Vy đi.
‘’ Còn Mẫn Nhi, tuy Vy Nhi đã chịu phạt giúp con nhưng cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, ta cấm túc con một tuần, Thu Nhi trừ một nửa tháng tiền lương.’’
‘’ Tạ Nhị di nương ta tội.’’
‘’ Ngươi đâu, đưa Tam tiểu thư về viện’’
‘’ Ân’’
Lạc thị và Liễu thị cũng đứng lên ai về viện nấy, trong lòng đều là không cam tâm, cơ hội tốt như vậy vậy mà vẫn không thể triệt để loại bỏ được cái gai trong mắt, Thẩm Gia Mẫn, mạng ngươi cũng thật lớn, lần này xem như ngươi may mắn, nếu có lần sau, tuyệt đối sẽ dày vò ngươi đến chết đi sống lại.
Giờ tuất- Từ đường
Thẩm Gia Vy quỳ trước Từ đường, trước mặt nàng còn đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn bày ngay ngắn một ngọn đèn sáp nhỏ, giấy, bút và rất nhiều quyển sách, nàng chậm rãi chép từng chữ một, đôi tay nhỏ bé có chút run run làm nét chữ xiên xiên vẹo vẹo.
Thẩm Gia Vy đang chép kinh đột nhiên hạ bút xuống, đứng dậy đi đến cửa Từ đừng, vai nàng tựa vào một bên cửa, miễn cưỡng chống đỡ thân thể có chút đau đớn, cũng may hai gia đinh kia có chút lương tâm, thấy nàng còn nhỏ mà nương tay nếu không thân thể tiểu nữ oa này sao có thể chịu được mười trượng cơ chứ.
Lần này Lạc Thị là hợp tình hợp lý mà ra tay trừ khử Thẩm Gia Mẫn, nếu nàng không kịp thời xuất hiện e là mười trượng này đối với Thẩm Gia Mẫn là một cực hình.
Lòng đố kỵ không che giấu nổi lên như một cơn đắc thắng độc chiếm và sự kiêu kỳ nông cạn cuối cùng sẽ là tự mình hại mình, bọn họ đến bao giờ mới có thể hiểu được đạo lý này đây?
Nàng ngẩn đầu nhìn lên trời. Vì sao bầu trời lại gống với đêm hôm qua như vậy, hàng ngàn tinh tú lóe sáng không ngơi, đem bầu trời tối đen thăm thẳm mà triệt để chiếu sáng không chừa lại một ngõ ngách nào, tinh quang rực rữ như vậy, đẹp đẽ như vậy nào có biết chăng dưới mặt đất giờ đây đang chìm ngập trong bóng tối vô hình.
---------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau- Kính Hưng viện
Giữa phòng, hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau. Nam nhân thân hình cao lớn, khuôn mặt từng trải toát lên khí chất khiến người người nể phục, kính trọng, khi tập trung lại càng tăng thêm vẻ uy nghiêm khiến người không tự giác mà căng thẳng.
Trên ghế đối diện, tiểu nữ oa nhỏ bé mà ngồi ngay ngắn trên ghế, thân thể từ lúc nào đã ngồi ngay ngắn nghiêm trang, một chút lười biến uể oải cũng không dám thể hiện, đôi chân nhỏ bé không chạm được xuống đất đong đưa nhưng đã bị nàng dùng lực kiềm chế.
Thẩm Gia Vy chậm rãi cuối đầu, hai bàn tay giấu ở trong tay áo đã không tự chủ được mà nắm chặt lại, trong lòng bàn tay mồ hôi không biết từ lúc nào đã ướt đẫm lòng bàn tay. Phụ thân là muốn nói với nàng chuyện gì đây? Mới sáng sớm đã gọi nàng qua đây không lý nào lại thong thả ngồi đây dạy một tiểu nữ oa trí tuệ còn chưa hoàn thiện chơi cờ, là vì chuyện ngày hôm qua sao? Không lý nào, với tính cách của Nhị di nương chắc chắn sẽ răng đe người hầu trong phủ không được tiết lộ chuyện hôm qua cho phụ thân, vậy rốt cuộc là chuyện gì đây?
Đôi mắt tròn đen láy nhìn chăm chú bàn cờ vây trước mặt, đôi mày nhỏ nhắn có chút nhíu lại, không kiềm được tính tò mò hỏi:
‘’ Phụ thân, đây không phải là bàn cờ vây sao? Người cho con xem làm gì, dù sao con cũng không biết chơi nên không thể bồi người được rồi.’’
Thẩm Vĩnh Hằng bên kia một chút cũng không có nhìn đến khuôn mặt có chút phản kháng của nàng, giọng nói theo thói quen như ra lệnh buộc đối phương phải tuân theo, không chừa ra một chút cơ hội để phản bác:
‘’ Không sao, phụ thân sẽ dạy con!’’