Cao gia chủ cứ thế trơ mắt nhìn ba người rời đi, lại nhìn về phía nữ nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần nổi lên những mảng tím tái ánh mắt vằn lên những tơ máu đầy oán độc.
Những điều này tất nhiên đám người Dạ Tuyết bao gồm vị thành chủ kia sẽ không biết, mà giả như có biết phỏng chừng họ cũng sẽ không quan tâm.
Giờ phút này, ba người đang ngồi trên một chiếc phi hành khí loại nhỏ có hình dáng một chiếc lá trúc màu xanh ngọc, một đường đi về hướng Bắc.
Nhanh chóng đánh giá một chút xung quanh, chợt nhận ra một tầm mắt đặt trên người mình, Dạ Tuyết tâm nhảy một chút, cố gắng bày ra vẻ ung dung quay đầu nhìn về phía nơi phát ra ánh mắt, dưới ống tay áo, bàn tay nàng nắm chặt, nhẹ run.
Sẽ là anh..sao? Anh Thần? Tầm mắt giao nhau trên không trung, Dạ Tuyết trong lòng cuộn sóng, ngoài mặt bình tĩnh nhìn về phía nam nhân trước mắt mình, cũng không vội mở miệng.
Khung Duệ nhíu mày, nhìn về phía thành chủ ánh mắt lạnh lùng. Thành chủ giống như đầy hứng thú nhìn lại Khung Duệ, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, lại đánh giá một lượt từ dưới lên trên, sau đó nhẹ nhếch môi, dời đi tầm mắt.
Khung Duệ bị thái độ của đối phương khí nở nụ cười, bất quá ngẫm lại thiệt hơn, hắn vẫn là cúi đầu im lặng thủ bên cạnh Dạ Tuyết.
Đúng vào lúc này, phi hành khí đột nhiên thả chậm tốc độ, chạm đất, cũng cắt đứt không khí quỷ dị trong khoang thuyền.
Thành chủ Lâm thành trước hết đứng lên, nhìn về phía Dạ Tuyết thủ làm một động tác mời. Dạ Tuyết theo đó đứng lên, theo sau thành chủ đi ra ngoài.
Dạ Tuyết nhìn tòa thành bằng đá uy nghi trước mặt trong tâm phần nào đoán ra được bọn họ là đang đứng ở trước Thành chủ phủ.
-"Thành chủ". Chỉnh tề âm thanh vang lên.
Chỉ thấy trước cổng thành hai hàng hắc y hạ nhân chỉnh tề sắp xếp chừa ra lối đi chính, đầu cung kính cúi thấp.
Nhìn qua một lượt đám người cấp bậc lại khiến người khác kinh hãi, một đám thế nhưng đều là chiến sĩ ngũ cấp. Từ bao giờ chiến sĩ ngũ cấp lại trở nên giá rẻ đến nỗi làm thủ vệ thành? Huống chi đứng đầu hai hàng hai nam nhân khí thế lại tại lục cấp tả hữu.
Để cho hai gã chiến sĩ lục cấp cam nguyện làm bản thân thuộc hạ, dưới trướng lại không thiếu ngũ cấp thủ hạ, đối phương lại mạnh đến mức nào? Giờ phút này, thành chủ lâm thành trong mắt Khung Duệ lâp tức bay lên vị trí toàn lực đề phòng.
___________________________________________
Trong phủ thành chủ.
Ba người một đường đi thẳng vào thư phòng, đột nhiên thành chủ dừng lại trước cửa, quay đầu lại hai người, mở miệng.
-"Ta có lời muốn nói cùng..ngươi." Nuốt vào âm thanh đã lên đến cổ họng, chuyển sang một chữ khác, thành chủ Lâm thành trực tiếp xem Khung Duệ là không khí, nhìn thẳng vào mắt Dạ Tuyết nói.
Ngụ ý, người không liên quan, cút.
-"Hắn là người của ta." Dạ Tuyết không chút do dự mở miệng.
Khung Duệ vốn dĩ vì câu nói của thành chủ trong lòng căng thẳng, lại nhân một câu nói của Dạ Tuyết mà đường nét ngũ quan trong nháy mắt giãn ra, tuyết tan, xuân về hoa nở, trong mắt Khung Duệ tràn ra nồng đậm ôn nhu, trong lòng nói không nên lời thỏa mãn. 5
Thành chủ Lâm thành nghe xong câu này lông mày khẽ nhíu, vốn lạnh lùng tới cực điểm đáy mắt nay băng phấn càng thêm dày đặc, đầy bất thiện nhìn Khung Duệ, ở nhìn thấy đối phương đầy mãn nguyện thâm tình nhìn thiếu niên bên cạnh, gân xanh trên trán thoáng hiện. Bất quá cũng không nói gì, chỉ là trong lòng hung hăng nhớ Khung Duệ một bút. 4
Cũng không lại nói thêm điều gì, dưới sự sửng sốt của Khung Duệ và thần sắc bình tĩnh của Dạ Tuyết, thành chủ Lâm thành ung dung đi đến trước giá sách trong thư phòng, đưa tay xoay xoay một khối sư tử đá nhỏ trong một hộp gỗ không chút bắt mắt đặt trên kệ, mở ra mật thất, dẫn hai người đi vào.
Khung Duệ hơi chần chừ, Dạ Tuyết lại không chút do dự theo sau, hắn chỉ có thể hít một hơi thật sâu cắn răng đi theo, toàn thân lại băng chặt chẽ sẵn sàng bảo hộ thân ảnh trước mắt trong mọi trường hợp.
Bên trong ám thất không khí như cũ lưu thông, năm viên Dạ Minh Châu loại lớn khảm trên vách khiến ám thất sáng như bên ngoài, thành chủ dẫn đầu đi đến bên cạnh một chiếc bàn bằng ngọc.
-"Thỉnh tọa." Đợi cho hai người ngồi xuống, thành chủ mới chậm rãi châm trà, ngồi xuống sau đó bắt đầu nghiêm túc nhìn Dạ Tuyết. Hắn ở làm ra phán đoán cuối cùng, tuy rằng trong tâm đã hoàn toàn khẳng định người trước mắt là ai. Mà Dạ Tuyết cũng gắt gao nhìn nam nhân trước mắt.
Khung Duệ nghi hoặc nhìn hai người Dạ Tuyết và Thành chủ đang trầm mặc nhìn nhau, hắn cảm giác được một bầu không khí quỷ dị lan tràn trong phòng, trái tim nhịn không được co lại, bàn tay nắm chặt.
Hắn không thích nhìn nàng đặt sự chú ý lên một nam nhân khác, cho dù đối phương vừa giúp bọn họ một tay, cho nên hắn lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
-"Đa tạ thành chủ đã ra tay tương trợ hai người chúng ta, ân tình xin ghi khắc, về sau hữu sự (có việc) tất (nhiên) sẽ tận lực hồi báo nguyện không chối từ." Một câu nói ngay lập tức tách ra mối quan hệ của hai bên một cách rõ ràng. Theo bản năng, Khung Duệ không muốn Dạ Tuyết có bất kỳ dây dưa nào cùng người khác.
Thành chủ là người thông minh, tất nhiên nghe ra được ẩn ý của hắn, bất quá hắn cũng không thể hiện ra ngoài nhiều lắm cảm xúc phập phồng hoặc là cả giận, ngược lại ưu nhã nhẹ hớp một ngụm Long tĩnh trà, chậm rãi đặt tách trà lại vị trí, nhẹ nhếch môi, tầm mắt đặt lên người Dạ Tuyết không rời, lên tiếng. +
-"A.. hồi báo thì không cần, nếu ta nói, ta muốn hắn thì thế nào?" Hắn là ai, mọi người đều hiểu.