Ninh Mông cũng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, bởi vì mỗi lần nàng đến nhà ăn lấy đồ ăn, không chỉ đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ đệ tử, nàng còn phải đối mặt với ánh mắt tràn ngập oán hận của các nam đệ tử, quan trọng hơn là nàng chưa bao giờ nhìn thấy thịt trong bữa ăn của mình!
Nàng đi tìm Huỳnh Hỏa người mà nàng thân thiết nhất: “Đồ ăn ở Thái Cực Tông của chúng ta có phải hơi tệ rồi không?”
Khi đó Huỳnh Hỏa đang ngồi trên ghế ăn rau xanh, nghe vậy, vẻ mặt nàng ấy cay đắng nói: “Còn không phải vì chúng ta không có tiền sao, không những không có tiền mà còn nợ người ta ở bên ngoài rất nhiều.”
Ninh Mông không ngờ rằng tông môn lớn nhất này, đồng thời cũng là tông môn sẽ thành trở ngại lớn nhất cho việc thăng cấp của nam chủ trong tương lai lại nghèo đến mức không đủ tiền mua thịt ăn. Mặc dù họ đã tích cốc nhưng điều đó không có nghĩa là những người tích cốc rồi sẽ không thích ăn thịt.
Ninh Mông dạo quanh một vòng các ngọn núi lớn của Thái Cực Tông, nàng quan sát thăm dò rõ ràng tình trạng nơi đó, lúc đó đã là ban đêm, nàng tìm được nơi ở của nhị sư huynh Đan Châu, lúc nàng đẩy cửa vào, khiên cho một thân trơn bóng của Đan Châu cả kinh, hắn vội vàng lấy chiếc chăn trên giường quấn quanh người.
Đan Châu tức giận không thể át nói: “Sư muội, muội không biết gõ cửa sao?”
“Ta vốn định gõ cửa nhưng không ngờ vừa gõ cửa liền mở.” Ninh Mông vô tội nói, mà sự thật cũng đúng là như thế.
Khi Đan Châu đang nghi ngờ liệu mình đã khóa cửa hay chưa, hắn cảm thấy dưới chân lạnh lẽo nên quấn chăn chặt hơn một chút, khuôn mặt non nớt trẻ con của hắn đang cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng vì vẻ ngoài hiện tại của hắn nên trông có vẻ hơi buồn cười.
“Nửa đêm nửa hôm ngươi đến phòng ta làm gì? Ngươi ra khỏi đây ngay cho ta!”
Ninh Mông trực tiếp nói rõ ràng: “Sư huynh yên tâm, muội không có hứng thú với thân thể của huynh.”
“Ngươi câm miệng!” Đan Châu thẹn quá hoá giận, trong lòng đang suy nghĩ về sau có nên cấp cho Ninh Mông một khoản ngân sách ít hơn hay không.
Ninh Mông hỏi: “Nhị sư huynh, sao huynh không mặc quần áo?”
Vẻ mặt Đan Châu thay đổi thất thường: “Quần áo của ta đã giặt rồi.”
Ninh Mông trăm triệu lần không ngờ được Thái Cực Tông của bọn họ lại nghèo đến mức ngay cả nhị trưởng lão cũng không có quần áo để thay tắm rửa!
Làm giàu là điều cần thiết!
“Nhị sư huynh, chúng ta phải nghĩ cách kiếm tiền.”
“Muội cho rằng ta không muốn sao?” Khi nhắc đến chuyện này, Đan Châu dường như đã già đi 10 tuổi: “Chúng ta đã thử rất nhiều phương pháp nhưng trong ngành hương liệu chúng ta thua Thính Âm Tự một bước, về mặt du lịch chúng ta kém Bách Hương đảo một bước, xét về việc diệt yêu trừ ma lại có các đạo quan lớn lớn nhỏ nhỏ cạnh tranh kinh doanh với chúng ta, muốn kiếm tiền rất khó.”
“Đó là bởi vì phương pháp của huynh không đúng.”
Đan Châu hỏi: “Sao lại không đúng?”
“Nhị sư huynh, muốn giàu thì phải làm đường.”
“Cái gì?” Lần đầu tiên Đan Châu nghe thấy câu này nên hắn có chút bối rối.
Ninh Mông ngồi xuống ghế, nàng bình tĩnh phân tích: “Con đường đi của Thái Cực Tông chúng ta không hề dễ dàng, chúng ta thường xuyên phải ngự kiếm phi hành hoặc dùng pháp bảo để phi hành. Mà đối với rất nhiều người ngay cả pháp bào cũng không có, hơn nữa cũng không thể đằng vân giá vũ, bọn họ không biết làm gì, chỉ có thể thở dài hy vọng, cứ như vậy làm sao có thể nổi tiếng được?”
Đan Châu dường như đã hiểu ra, hắn cũng trở nên nghiêm túc, quấn chăn vào người, ngồi đối diện với Ninh Mông: “Sư muội, muội cảm thấy chúng ta phải xây đường trước sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng làm đường tốn rất nhiều tiền. Không có tiền thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì chúng ta sẽ tìm kiếm sự tài trợ.”
“Tìm tài trợ?”
Ninh Mông nhìn về phương xa, từ tốn nói: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh quên mất bên cạnh chúng ta có một tên ngu ngốc giàu có Tàng Tâm Cốc rồi sao?”