Đồ đạc của Tống Địch đặc biệt nhiều, một phần ở trong phòng cho thuê, một phần ở phía trước cửa hàng.
Phó Thuấn đặc biệt thuê một người lái xe ở nhà cũ, lại mượn dì trong nhà đến giúp dọn dẹp cửa hàng.
Phó Thuấn đã đọc qua hợp đồng giải ước, sau khi thấy không có vấn đề gì, anh liền trả trước tiền thuê cho cả hai bên.
Tống Địch quên mất, tiền thuê nhà cộng với mấy ngày nay không mở được cửa hàng nên lỗ mất năm, sáu ngàn, cô cảm thấy hơi xót xa: “Em đi Thành Tây kiếm lại tiền đây.”
Hai người ngồi ở trên sô pha, Phó Thuấn thu thập tất cả giấy tờ thỏa thuận: “Đừng lo lắng, lại đến Thành Tây chọn một nơi phong thủy tốt để khai trương.” Vừa nói xong đã thấy một thứ gì đó rơi khỏi kệ.
Phó Thuấn vô thức giơ tay lên, kéo Tống Địch ôm vào lòng, tự mình nhào về phía trước.
Phó Thuấn chỉ nghe thấy “rầm”, sau lưng đau đớn.
Vật thể rơi trượt từ lưng anh xuống đất, chạm đến đất vỡ nát.
“A? Anh, xảy ra chuyện gì?” Tống Địch sợ hãi, Phó Thuấn tiếp tục giữ chặt cô: “Đừng nhúc nhích.”
Ông Vương là tài xế của nhà từ bên ngoài xông vào, giúp nâng cái giá bên sô pha, thấy trên đó không còn đồ vật gì khác mới hỏi: “Anh Phó, sao rồi?”
Phó Thuấn lắc đầu, giương mắt nhìn, thấy trên kệ đã trống rỗng, bình thủy tinh ở trên cao nhất bị đập vỡ: “Không sao.”
Sau đó, anh buông Tống Địch ra, thấy cô lo lắng nhảy dựng lên: “Để anh nhìn qua một chút.”
Phó Thuấn thẳng lưng, thấy bé thỏ trắng căng thẳng, thở gấp nói: “Không có việc gì nữa rồi.”
“Làm sao thế? Đến bệnh viện có được không?” Tống Địch nhìn anh, rồi nhìn người tài xế, ồn ào nói: “Anh cũng đừng động đậy nữa, mau đến bệnh viện trước.”
Phó Thuấn giơ một tay ôm người cô: “Nói dối em đấy, không sao đâu.” Sau đó hôn lên má cô: “Lấy chổi quét sàn đi.”
Tống Địch lo lắng chạm vào vai anh: “Thật sự ổn chứ?” Sau khi nhận được câu khẳng định của Phó Thuấn, cô mới đứng dậy đi lấy đồ.
Dì đi vào, thấy vậy, vội nói: “Cô Tống, để tôi làm, cô lên xem cắm hoa chỗ nào thì thích hợp hơn.”
Tống Địch gật đầu, nói với Phó Thuấn: “Vậy anh đừng nhúc nhích, ngồi nghỉ ở đó đi.”
Phó Thuấn xua tay ý muốn người đi nhanh, khi mọi người rời đi rồi, anh mới vặn khẽ cổ, mồ hôi lạnh toát ra vì đau.
Thấy cảnh này, lão Vương tài xế nói: “Cậu Phó, tối nay trở về xem xét một chút, chắc sẽ không rách da, nhưng xương khó mà không bị thương.”
Phó Thuấn gật đầu: “Được.”
Thức đến nửa đêm mới dọn hết đồ về nhà mới, tài xế chạy hai lần từ phía đông sang phía tây rồi.
Bữa cơm tối là bốn người tùy tiện ăn một chút, Tống Địch vẫn rất quan tâm đến sau lưng của Phó Thuấn, nhìn anh còn đi qua đi lại dọn bàn, kê giá, đặc biệt không đành lòng.
Đợi đến buổi tối, Phó Thuấn đem Tống Địch rời đi rồi, chính anh tự vào nhà vệ sinh, cởi quần áo mình ra, nhìn đến tấm lưng trong gương đã sưng phù thành một mảng rồi.
Anh đưa tay kìm lại, đau đến huyệt thái dương đã nổi gân.
“Cốc cốc…”
Tiếng đập cửa vang lên, không cần nghĩ cũng biết, là bé thỏ trắng đang nhớ thương anh.
Phó Thuấn hít một hơi, tiện tay lấy một bộ áo choàng tắm khoác vào.
Mở cửa, anh khoanh tay, tựa vào một bên cửa, từ trên cao nhìn cô một cách chăm chú: “Sao thế? Chuyển đến nhà mới, một mình cô độc nên khó ngủ à?”
Tống Địch có thể là vừa mới tắm qua, sắc mặt hơi ửng đỏ, hai con người long lanh, cô giương mắt nhìn người, ôn nhu như nước.
“Nói cái gì thế.” Tống Địch trừng mắt liếc anh: “Em muốn đến nhìn qua lưng của anh một chút, vừa rồi anh làm mọi cách để đuổi em đi, nhất định là rất đau.”
Nói xong, ánh mắt cô dừng lại ở khoảng da thịt ở phần ngực lộ ra ngoài của anh, không tự chủ được mà đỏ mặt.
Trước kia ở trong nhà Phó Thuấn, tuy rằng ôm hay hôn nhẹ cũng có, nhưng bình thường anh đều mặc áo sơ mi hoặc là áo lông, rất ít khi anh trực tiếp mặc áo tắm đi ra ngoài.
Thấy vậy, Phó Thuấn hơi cúi người, nói: “Sao nào? Chỉ mới nhìn ngực của anh thôi em đã thế rồi? Vậy nếu anh cởi hết toàn bộ, không phải là em sẽ ngất đi sao?”
Tống Địch ngượng ngùng lùi lại một bước: “Ôi, em chỉ muốn nhìn lưng của anh thôi, anh đừng nói thế nữa.” Nói xong cô liền giơ tay đẩy anh.
Phó Thuấn khoanh tay trước ngực, không hề nhúc nhích, để cho cô đẩy, lại nâng một chân lên tỳ vào khung cửa, nghiêm túc hỏi: “Vậy em có muốn anh cởi hẳn ra cho em xem hay không?”
Tống Địch suy nghĩ một chút, rối rắm hỏi: “Vậy anh đi thay áo phông? Em chỉ nhìn ở phía sau lưng anh thôi?”
Phó Thuấn nghẹn cười, thản nhiên nói: “Không được, giơ tay đau. Hoặc là em cứ như thế này nhìn, hoặc là không nhìn nữa. Cũng không có cái hay để xem, không có gì nghiêm trọng hết, chỉ bị sưng lên thôi.”
“Cái gì? Sưng lên rồi? Vậy mà anh còn không cho em xem à!” Tống Địch tức giận vỗ vào đầu gối anh: “Bỏ chân xuống!”
Phó Thuấn đưa tay lên bẹo má cô, thật sự rất đáng yêu, anh thu chân lại, ôm người vào trong lòng: “Cho anh hôn trước.”
“Được, hôn đi.” Tống Địch nhắm mắt, khẽ động đôi má trắng nõn, mềm mại của mình.
Ồ, hôm nay lại ngoan như vậy, thật khó đoán mà.
Phó Thuấn mở miệng, cắn nhẹ lên mặt cô, mày chau lại: “Có đau không?”
“Không đau.” Tống Địch xoa vai anh: “Bây giờ anh có thể cho em xem lưng của anh được không?”
Cô gái bé nhỏ này thật là cố chấp và kiên trì.
Phó Thuấn buông cô ra, bắt đầu cởi đai áo choàng tắm.
“Chuyện này…” Tống Địch nhanh chóng giữ tay anh lại: “Anh chỉ cần kéo phần trên xuống thôi.”
Phó Thuấn thấy mặt cô đỏ bừng, nhiệt độ ở lòng bàn tay cũng không thấp: “Hả? Làm sao cởi ra đây? Em cởi cho anh?”
“Hả?” Tống Địch ngờ vực nhìn anh.
Phó Thuấn thản nhiên ngồi ở ghế sô pha ở cuối giường: “Đến đây, muốn nhìn chỗ nào thì nhìn đi.”
“…” Tống Địch đi tới, đứng ở sau lưng anh, quỳ một chân trên ghế số pha: “Em chỉ nhìn lưng anh thôi, sẽ không nhìn những chỗ khác.
Phó Thuấn mỉm cười, đợi cô đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng kéo áo choàng tắm xuống.
Bờ vai rộng lộ ra, vóc dáng hoàn toàn khác với cơ thể phụ nữ, cơ bắp cuồn cuộn toát ra hơi thở nam tính nồng đậm.
Tống Địch cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Cô vội vàng nhìn xuống, thấy được lưng của anh thật sự sưng đỏ, phồng lên trông rất nghiêm trọng, rõ ràng là bị đập rất mạnh: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Không phải anh nói là không sao mà? Anh nói dối em.”
Phó Thuấn như nghe thấy tiếng cô đang khóc, anh quay đầu lại nhìn cô, thấy mắt cô rưng rưng, vô cùng đau lòng.
Hai ngón tay anh nhéo nhéo cằm cô: “Thật mừng vì em đau lòng cho anh.”
“Cái gì cơ? Anh muốn đi bệnh viện lấy thuốc? Hay ra hiệu thuốc mua ít thạch cao về bôi trước?” Tống Địch cố gắng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng cô bị anh ôm nhẹ vào lòng, tay anh lau từng giọt nước mắt của cô.
Phó Thuấn nhướng mày: “Sao em lại khóc?” Tay anh vỗ nhẹ lên lưng cô: “Như đứa trẻ.”
“Em không phải trẻ con, anh cứ luôn đối xử với em như một đứa trẻ vậy.” Tống Địch tố cáo: “Em từng ở một mình, biết làm cái này làm cái kia, còn tự tay trang trí tiệm hoa, dọn dẹp nhà cửa. Ít nhất an toàn hơn anh. Anh đi qua đi lại giúp em chuyển nhà còn bị thương, không biết ai mới là đứa trẻ.” Cô vừa tức giận vừa ủy khuất, nắm lấy vai anh.
“Thật sao?” Phó Thuấn nói: “Vậy thì từ giờ anh không quan tâm đến em nữa.”
“Không!” Tống Địch kéo cánh tay anh lắc lắc: “Em muốn anh chăm sóc cho em.”
“Em không chê anh bị thương nữa à?”
“Là vì bảo vệ em nên anh mới bị thương.” Tống Địch chủ động hôn lên má anh: “Xin lỗi, là em nói sai rồi.”
“Đừng xin lỗi.” Phó Thuấn nói: “Anh không thích hai chữ này.”
“Ồ.” Tống Địch nép vào vai anh: “Em đi lấy đá chườm lạnh, được không?”
Phó Thuấn gật đầu: “Em đi đi. Có biết bật đèn không?”
“Em biết mà. Em không phải là đồ ngốc.” Tống Địch nhảy khỏi ghế sô pha: “Đợi em.” Cô chạy ào ra khỏi phòng.
Phó Thuấn quay lại, nhìn theo bóng lưng của cô, thực sự rất nghiêm túc, nhưng cũng khá thú vị khi nhìn ngắm vẻ ngoài của cô.
Anh nhìn chiếc giường mềm mại, cong môi cười, rồi thả mình xuống giường.
Khi Tống Địch bước vào, cô thấy Phó Thuấn đang nằm nghiêng đầu ở trên giường.
Mép áo choàng tắm bị kéo hơi cao, lộ ra đôi chân thẳng tắp trông rất mảnh mai, eo hẹp và bờ vai rộng, vóc dáng chuẩn như người mẫu.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Thuấn như thế này, trên tay cô còn đang cầm một chiếc khăn bọc viên nước đá, nhẹ nhàng xoay người đóng cửa lại.
Phó Thuấn cảm thấy có người ngồi cạnh giường, lại nghe tiếng cô nói: “Anh ngủ chưa?”
“Em còn chưa quay lại, anh không dám đi ngủ.” Phó Thuấn nói.
Tống Địch bị anh làm cho nghẹn họng, giơ tay kéo áo choàng tắm của anh: “Không có túi chườm đá, chỉ có đá và khăn mặt thôi, nhịn một chút, nếu đau thì phải nói cho em.”
Phó Thuấn nhìn cô, thấy một nửa cơ thể cô đặt trên giường, anh liền dùng sức nâng người lên: “Ngồi lên trên.”
Tống Địch không nói tiếng nào, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh anh, kéo áo của anh xuống: “Đá lạnh lắm, anh chịu khó một chút.” Cô nhẹ nhàng đem khăn mặt đặt vào vết thương.
“Ui…” Phó Thuấn khoa trương nghiến răng.
Tống Địch vội vàng nâng tay lên: “Có phải em dùng lực hơi quá không?”
“Ừm.” Phó Thuấn nói.
“Vậy phải làm sao đây?” Tống Địch căng thẳng, nhìn xuống khăn mặt: “Vẫn phải chườm, nếu không ngày mai sẽ sưng lớn hơn. Nghiêm trọng hơn thì mặc quần áo sẽ khó chịu.”
“Em hôn thì sẽ không đau.” Phó Thuấn đặt một tay gối lên đầu, quay người nhìn cô.
Tống Địch trừng mắt nhìn anh: “Vừa rồi anh gạt em có phải không?”
Phó Thuấn nhún vai: “Không có, thật sự rất đau.”
Tống Địch không còn cách nào, chỉ có thể cúi người, đỡ phía trên eo anh, cũng không dám dùng sức mà nhẹ nhàng chạm vào.
Phó Thuấn cảm thấy không ổn lắm, đôi môi của bé thỏ trắng thực mềm, mềm đến nhũn người.
Anh mạnh mẽ đứng dậy, đem người xoay xuống đặt ở dưới thân.
“Làm sao vậy?” Tống Địch thấy động tác của anh lớn như vậy, giường cũng lắc lư theo, vội cầm khăn mặt trong tay đè lên mặt anh: “Anh à, anh tỉnh táo chút đi, em còn phải chườm đá cho anh nữa!”
Bàn tay to lớn cho Phó Thuấn cung lên, giấy lấy chiếc khăn mặt và cả cục đá đoạt về, ném ra khỏi giường, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Vừa nhỏ xinh vừa mềm mại, lại thơm tho.
“Em đã tắm chưa?” Phó Thuấn vô cùng thân mật ở bên tai cô hỏi.
“Vâng?” Thấy cô nghẹn đỏ mặt, không trả lời, anh liền cố ý áp cả người đè lên: “Sao lại không nói lời nào?”
“Anh bắt nạt em…” Tống Địch quay đầu, tránh né hơi thở của anh.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào hai má, cằm, cổ và bên tai cô, làm chỗ nào cũng nóng như lửa cháy.
Phó Thuấn vuốt ve mái tóc đen mềm của cô, hôn hôn chóp tai cô: “Anh bắt nạt em như thế nào?”
Tống Địch đẩy đẩy bả vai anh, cô khẽ thì thầm: “Không muốn, không muốn, anh à, nếu làm như vậy, em sẽ sợ hãi.” Nửa người trên của anh gần như trần trụi, áo choàng tắm giắt trên eo, còn phía dưới… rõ ràng có chút không đúng lắm.
Ánh mắt của Phó Thuấn tối sầm lại: “Đừng làm loạn, chỉ một chốc…” Anh nhếch mép cười, lại giữ chặt môi dưới của cô, lưỡi xấu hổ của cô rúc vào trong, anh dùng hết sức đi vào, mới tìm thấy cô.
Chỉ khuấy đảo lưỡi cô qua lại vài lần, người cô đã mềm hẳn đi, giọng nói xuống thấp, khẽ như tiếng muỗi kêu: “Anh ơi, đừng…”
“Em sợ sao?” Phó Thuấn xoa xoa chóp mũi của cô: “Mở mắt ra, nhìn anh.”
Hơi thở của anh nồng đậm, Tống Địch không cách nào chống cự lại, chỉ có thể thuận theo, ngoan ngoãn mở ra hai con ngươi, trong mắt cô còn một tầng hơi nước, cô động tình, người nóng bừng, mềm mại cầu xin: “Anh ơi…”
Thật giống con thỏ trắng mềm mại, làm cho người ta chỉ muốn xoa nắn một phen.
Phó Thuấn nghe theo lòng mình, ngón tay từ vành tai mềm mềm của cô xoa xuống, đến xương quai xanh mảnh khảnh và bả vai.
Cô gái bé nhỏ này nhìn có vẻ gầy, thật ra trên người vẫn có thịt, chạm lên vô cùng thoải mái, bàn tay anh lại sờ đến chỗ vừa mềm vừa ấm, thực là ngoan ngoãn thuận theo.
Tống Địch không dám động đậy, chỉ dịu dàng nhìn anh: “Anh à, em nghĩ em muốn trở về ngủ.”
Tay của Phó Thuấn vừa đặt trên lưng của cô, nghe vậy, liền nói: “Không phải muốn chườm đá cho anh à?”
“Nhưng…” Tống Địch nhăn mũi: “Anh cũng không muốn.”
“Anh muốn.” Phó Thuấn hôn lên khóe mắt cô: “Anh muốn em.”
“…” Tống Địch sững sờ một lúc, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ: “Anh à!”
“Đừng gọi anh. Gọi anh làm anh nghĩ…” Môi Phó Thuấn đã chạm đến bên tai cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn em.”
Tống Địch nắm lấy quần áo của anh, cũng không biết phải làm sao, căng thẳng đến mức ý thức bắt đầu trống rỗng, cô muốn khóc mất rồi, khóe mắt hồng hồng nhìn anh: “Em thật sự phải quay trở về ngủ.”
Ngón tay của Phó Thuấn chạm vào đôi môi mềm mại của cô: “Em không được đi.” Giống như sợ những lời này chưa đủ trực tiếp, anh lên giọng nói: “Không cho phép em rời xa anh.”
Trong lòng Tống Địch lập tức vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhẹ nhàng nắn đầu ngón tay anh.
“Bé thỏ trắng, còn trêu chọc à? Hả?” Ngón tay Phó Thuấn đột nhiên rút ra, lại áp lên môi cô, mạnh hơn lúc trước một chút.
Anh cử động nửa thân trên, nhìn cô gái dưới thân mình: “Cho anh nếm thử một chút, được không?”
“Gì cơ?” Tống Địch căng thẳng co rụt bả vai, định nhúc nhích lại bị anh đè lại.
Phó Thuấn nắm lấy tay cô, năm ngón tay giao nhau, đặt cùng một chỗ, đem cả hai cánh tay của cô đặt lên quá đầu.
Anh cong môi cười, cắn khẽ lên miệng cô, thâm tình nhìn vào ánh mắt cô: “Cho anh nếm thử hương vị của em.”
“…” Tống Địch giãy dụa muốn đứng lên: “Anh à!”
Cô rất nhạy cảm, toàn thân cứng đờ, cô cố sức vùng vẫy, lại bị anh dùng thêm lực đè lại: “Anh à, khuya rồi, đi ngủ thôi có được không?”
“Không được.” Phó Thuấn nói, dựa đầu vào cổ cô, cọ qua cọ lại, lưỡi linh hoạt và mềm dẻo đảo lại trên hai bên xương quai xanh của cô, thuận theo thế đó mà trượt xuống.
So với Tống Địch, vóc dáng của Phó Thuấn đúng là lớn hơn nhiều, còn đặc biệt cường tráng.
Một tay anh có thể bắt lấy hai cổ tay của cô còn chưa nói, Phó Thuấn quỳ một gối ở trên người cô, có thể đem cô hoàn toàn ôm vào trong lòng.
Cảm giác có thể kiểm soát toàn bộ này làm lần đầu tiên trong nội tâm của Phó Thuấn nảy sinh tình cảm khác lạ.
Người phụ nữ mềm mại ở dưới thân anh, tất cả đều thuộc về anh.
Suy nghĩ này thật sự làm cho người khác phải dâng trào sự hưng phấn.
Một tay Phó Thuấn cởi từng cúc áo của bộ đồ mặc ở nhà trên người Tống Địch, từng viên từng viên cởi ra, ngón tay lơ đãng chạm đến da thịt của cô.
Chỉ nhẹ nhàng chạm, cô liền co người lại, phản ứng ấy làm anh vô cùng vui sướng.
Chờ đến khi cả năm cúc áo đều mở ra, một ngón tay của Phó Thuấn từ mép dưới của quần áo chậm rãi cọ cọ đi vào, dừng trên da thịt của cô, sau đó từ dưới bụng nhỏ hướng lên trên.
“Ưm…” Tống Địch hừ khẽ, khi âm thanh vừa phát ra, cô ý thức được có điều gì đó không ổn, liền cắn chặt môi.
Phó Thuấn hôn lên đôi môi cô: “Cứ thử một chút, không phải sợ.”
Tống Địch hoàn toàn không biết anh đang nói gì, toàn thân cô căng cứng, cho dù bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm cho tan chảy, nhưng ngón tay vẫn trượt trên da thịt trở nên nhạy cảm lạ thường.
“Anh có thể xem chúng không?” Phó Thuấn hôn cằm của cô, thì thầm hỏi.
Giống như một lời cầu xin dịu dàng, nhưng anh không đợi đáp lại, đã hỏi lại lần thứ hai: “Có thể không?”
Tống Địch nhìn ngọn đèn trong phòng, ánh mắt lóe sáng, hồi lâu mới khẽ ừ.
“Thật ngoan, bé thỏ trắng của anh.” Phó Thuấn hôn lên ngực cô, dứt lời, anh liền giải thoát thứ màu hồng nhạt đang trói buộc trên khuôn ngực cô.
Con thỏ nhỏ trắng nõn phấn nộn bật ra, vừa mềm mại vừa đầy đặn.
Phó Thuấn sửng sốt, muốn thấy con thỏ nhỏ, cùng với việc trực tiếp thấy con thỏ nhỏ ấy là hai việc thật sự hoàn toàn khác nhau.
Trong đời anh, chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy…
Trắng nõn, mềm mại, thật sự làm người ta không nỡ xuống tay.
Phó Thuấn hoảng hốt nghĩ, hôm nay có phải đã hơi quá rồi không?
Nhưng, chẳng lẽ hiện tại có thể thu tay trở về à?
Làm sao có thể được?
Anh nâng tay, che dấu đi một chút căng thẳng, chạm lên con bé thỏ trắng: “Thật mềm mại.”
Quả nhiên mềm mại giống y như lúc nhìn thoáng qua, anh có chút luyến tiếc mà dùng sức.
Tống Địch vô cùng lo lắng, khẽ nhéo eo anh: “Anh à… Tắt đèn đi được không?”
“Không được! Anh muốn nhìn nó thật kỹ.” Phó Thuấn ngẩng mặt, thấy cô xấu hổ quay đi, anh cười nhẹ, hôn lên môi cô, nới lỏng cổ tay của cô, lại tiện tay kéo chiếc chăn mỏng che qua mặt cô.
“…” Tống Địch không nói nên lời, bả vai và nửa thân dưới đều bị anh đè nặng, cô không thể nhúc chích được, chỉ có thể căng thẳng đem chăn đắp lên mặt: “Anh à… Anh muốn làm gì?”
Thật ra, Phó Thuấn cũng không biết.
Anh chỉ nghĩ muốn ăn chút đậu hũ của cô, nhưng kết quả là… thất sách rồi.
Nhẹ nhàng vuốt ve, nhào nặn con thỏ nhỏ trước mặt, Phó Thuấn cúi đầu, hôn lên phần đỉnh đỏ sậm, cảm giác được người dưới thân khẽ run rẩy: “Thoải mái không?”
Tống Địch không trả lời anh.
Phó Thuấn nhướng mày, chỉ mở miệng, đem cả đóa hồng mại mút vào trong miệng.
“A!” Lúc này, Tống Địch mới phản ứng lại, cô thở hắt ra, gắng sức ưỡn người, một bàn tay nắm lấy bờ vai của anh.
Lưỡi nghiền áp bề mặt, hương vị lại ngọt ngào, ngon miệng, tốt đến mức không dám tin.
Ánh mắt của Phó Thuấn đã thay đổi, thật muốn nuốt vào toàn bộ.
“Ưm không được, anh ơi… có chút đau…” Tống Địch đẩy anh ra, lại vô thức ôm lấy anh, không hiểu được rốt cuộc là khó chịu hay thoải mái.
Phó Thuấn cởi áo ngủ của cô ra, dưới ánh đèn, cơ thể trắng nõn của thiếu nữ như bọc một vầng sáng, đỉnh nhọn ửng đỏ, run rẩy như muốn tỏ vẻ vô tội, nhìn xuống phía dưới có thể thấy rõ xương sườn và phần bụng mềm mại, vòng eo thon nhỏ… làm người khác có vô vàn ảo tưởng xinh đẹp.
Không được, Tống Địch còn quá nhỏ.
Một chút lý trí của Phó Thuấn cuối cùng cũng trở về.
Tống Địch không biết anh đang làm gì, chỉ cảm thấy nửa người trên của mình lạnh lẽo.
Cô nhấc chăn ra, trộm nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhíu mày, nhìn chăm chú cơ thể cô, cô xấu hổ đẩy anh ra: “Anh à, anh làm gì vậy?”
Phó Thuấn ôm lấy cô, hai người đối mặt nhau, cô ngồi trong lòng anh, còn anh cuồng nhiệt hôn cô.
Làm gì…
Giờ phút này, cái gì Phó Thuấn cũng muốn làm…