Tống Địch tiếp tục lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chỉ là đôi lúc đột nhiên buồn thì bật khóc thôi. Không có gì đặc biệt đâu. Anh Phó, chắc có lẽ anh không hiểu phụ nữ bọn tôi.”
“Tất cả phụ nữ đều như thế này sao?” Phó Thuấn ngạc nhiên: “Chỉ vì cái cốp xe không mở được đã bật khoccs? Gửi đi sửa không phải tốt sao?”
Tống Địch gật đầu: “Đúng vậy, đối với anh mà nói như vậy là đương nhiên. Đa phần tôi cũng hiểu được sự thật này, có rất nhiều vấn đề nên đi sửa chữa, phải sửa chữa, phải giải quyết. “
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại: “Nhưng anh biết đấy, con người là thực thể sống rất phức tạp, cảm xúc cũng là tồn tại rất khó hiểu. Có những chuyện đối với người khác thì không đáng kể, nhưng đối với bản thân tôi mà nói, lại rất quan trọng.”
“Ý cô là cái cốp xe đó rất quan trọng đối với cô?”
Phó Thuấn cảm giác càng nói càng hồ đồ, giống như những lời vô cùng khó hiểu mà cô đã nói ngày hôm đó.
Anh kiên quyết vẫy tay: “Đừng nói những lời tôi không hiểu nữa.”
Tống Địch như khóc như cười, rơm rớm nước mắt nhìn Phó Thuấn, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh đã từng nghe nói đến giọt nước tràn ly chưa?”
“Ừ.” Phó Thuấn nói, anh không phải đồ ngốc. Anh cũng có bằng tốt nghiệp của học viện cao cấp, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc của một trường đại học danh tiếng. Trang web chính thức của trường vẫn còn đang treo tấm hình đẹp trai của anh để làm quảng cáo tuyển sinh đấy!
Sau đó, vị sinh viên xuất sắc này lại nói: “Vậy ý của cô là cốp xe là giọt nước cuối cùng làm cô nước mắt tràn mi sao?”
Lúc này Tống Địch mới cười: “Không phải.”
Cô suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Chuyện cốp xe chỉ là một trong những lí do thôi, tôi chỉ là…”
Phó Thuấn đang lắng nghe giải thích rất nghiêm túc, nhưng thấy cô ngượng ngùng, anh lại không hiểu: “Chỉ là cái gì.”
Tống Địch thở dài, cuối cùng chỉ có thể nói thẳng: “Nhiều chuyện tích tụ rất lâu, dồn thành một cục trong đầu, thật mệt mỏi, cuộc sống thì ngày này qua ngày khác không thấy ánh mặt trời.”
Phó Thuấn bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là vậy.” Anh vừa định nói, đừng sống như vậy nữa… nhưng những lời này của anh lại không nói ra.
Những người bình thường có mấy ai được sống tùy tiện như anh, được làm những gì mình muốn là một ước mơ quá đỗi xa hoa với một số người.
Anh cũng cảm thấy chủ đề này có vẻ hơi… quá đi sâu rồi.
Phó Thuấn ho nhẹ, mới nói: “Cô phải nhìn về phía trước đi. Chúng ta không thể sống mãi trong hiện tại, đương nhiên tôi cũng không nói hiện tại không quan trọng. Ý tôi là, khi mọi người nhìn về tương lai thì dù hiện tại khó khăn đến mấy nhưng cũng chỉ là tạm thời, mục tiêu và ước mơ vẫn còn đang phía trước chờ chúng ta đến chinh phục.”
Tống Địch nhìn anh chằm chằm, giống như đang nghe anh giảng một đạo lí rất quan trọng.
Phó Thuấn cảm thấy hơi xấu hổ: “Sao vậy?”
“Lời anh nói lần nào cũng rất có đạo lý.” Tống Địch ngượng ngùng cúi đầu: “Lần trước ở quán cà phê cũng vậy.”
Đến lượt Phó Thuấn ngạc nhiên, không chắc chắn hỏi lại: “Thật sao?” Trên khóe miệng anh treo một nụ cười khó hiểu: “Tôi đã nói gì trong quán cà phê?”
Nói thật là anh đã sớm quên hết rồi, chỉ nhớ mang máng là lần đó cũng chẳng vui vẻ gì..
“Anh từng nói, một người không lưu luyến thì sẽ không níu kéo, cầm lên được thì sẽ bỏ xuống được.” Tống Địch lặp lại trọn vẹn câu nói: “Anh quên rồi à? Anh chỉ thuận miệng nói ra sao?”
Phó Thuấn vội vàng lắc đầu: “Tôi nhớ ra rồi.”
Khi cô nói câu này, anh mới nhớ ra: “Không phải là nói tùy tiện, tôi nghĩ thế và cũng làm như thế.”
Tống Địch gật đầu: “Tôi cảm thấy tính tình của anh rất tốt, rất điềm tĩnh, chắc chắn cũng rất kiên trì và siêng năng.”
Phó Thuấn rất vui vẻ đồng ý về điểm này: “Dù sao cũng phải sống, cuộc sống có ý nghĩa hơn hay không đều là dựa vào chính mình, vì thế mà không cần tự là khó dễ bản thân.”
Cuối cùng, anh nghĩ: “Cho nên, thật ra không cần đè nén sự yếu đuối của cô, chỉ có cô mới có thể cảm nhận được cảm xúc của bản thân.”
Nghĩ đi nghĩ lại, anh đắc ý nói với lòng mình: “Nhưng có lẽ phụ nữ dễ buồn, muốn khóc thì cứ khóc, khóc xong thì ổn thôi”.
Tống Địch lại gật đầu, nhìn cái đống hỗn loạn: “Vậy tôi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, sáng mai sẽ đến địa điểm tổ chức hôn lễ để trang trí lần cuối, buổi chiều còn đến buổi hôn lễ khác.”
Phó Thuấn thấy anh không giúp được gì: “Vậy, tôi đi đây.”
Tống Địch cười nhẹ tiễn anh ra cửa, vẫy tay chào tạm biệt.
Phó Thuấn đi ra ngoài vài bước rồi quay lại, anh muốn nói gì đó với cô, nhưng khi thấy cô chưa quay lại cửa hàng, anh chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Anh… sao vậy?” Tống Địch hỏi xong, cắn môi dưới nhìn anh.
Phó Thuấn nhận ra rằng ngọn đèn xanh trước cửa thực sự đã cho cô nhìn tốt.
Ngẩn người khoảng mười giây rồi anh nói: “Tôi không có bạn gái. Tôi không biết người tặng hoa hồng là ai. Nếu cô không tin, tôi sẽ đến cửa hàng của cô nói cho cô nghe mỗi ngày.”
Giọng nói cuối cùng trầm thấp, nghe như là đang uy hiếp hoặc đe dọa.
Con thỏ nhỏ rụt người lại, rụt rè nhìn anh: “Được rồi.”
“Nhanh làm đi, tạm biệt.”
Phó Thuấn vui vẻ vẫy tay và sải bước đi.