「 Edit: Hạ Lan Tâm Nhiên. 」
***
Thần minh nào đó bị du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu quấy phá âm thầm hướng về phía các thiên sứ cảnh cáo một phen, bọn họ dồn dập như bị kinh sợ rời đi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Thịnh Nhân có chút khó hiểu.
Thần Ánh Sáng vân đạm phong khinh nói: “Ồ, có thể là bọn họ đều có chuyện cần làm.”
Cố Thịnh Nhân hơi hoài nghi, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Hai người ở trong Thiên Cảnh trải qua một thời gian ngọt ngào xấu hổ táo bạo, thẳng đến khi Cố Thịnh Nhân nói phải rời khỏi đây.
“Nàng còn muốn quay về đại lục Auci?” Thần Ánh Sáng nhíu mày, tựa hồ không vui lắm.
Hai người vừa mới xác lập quan hệ, đang trong thời gian đường mật ngọt ngào, cũng khó trách hắn không vui.
“Ta là Thánh Nữ của giáo đình Ánh Sáng, không thể vô thanh vô tức mất tích như thế.” Cố Thịnh Nhân vẫn không quên nhiệm vụ Heidy này.
Nhìn thấy người yêu nhà mình vẫn là một bộ dáng không vui, Cố Thịnh Nhân đành phải nhẹ giọng dỗ dành: “Dù sao lúc nào chàng cũng có thể nhìn thấy ta, nhớ ta cũng có thể tùy thời đến gặp ta, không phải sao?”
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng nam nhân cũng nhả ra.
Nhưng trước khi Cố Thịnh Nhân rời khỏi Thiên Cảnh, vẫn bị hắn hung hăng lăn lộn một phen.
Làm cho lúc Cố Thịnh Nhân trở về còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cố Thịnh Nhân trở về không thể nghi ngờ chính là làm cho thành viên của giáo đình thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thánh Nữ mất tích một cách khó hiểu ở Băng Nguyên thành, bọn họ chỉ có thể phong tỏa tin tức, âm thầm phái người lặng yên tuần tra, bây giờ rốt cuộc cũng đã trở về.
Hơn nữa lúc này đây Cố Thịnh Nhân trở về đồng thời còn mang đến cho bọn họ một tin tức tốt: “Từ nay về sau, đại lục Auci sẽ không có ma tộc uy hiếp nữa.”
Tin tức này làm mọi người vui mừng khôn xiết.
Sau khi thành viên giáo đình xác nhận nhiều lần trong hai tòa thành trì này không có khí tức của ma tộc nữa, liền bắt đầu quay lại cuộc hành trình.
Trong lúc đó không có ai hỏi về chuyện của Carlos, Cố Thịnh Nhân cũng từng âm thầm rồi công khai thử qua, phát hiện tất cả mọi người đối với người từng là đội trưởng của đoàn kỵ sĩ ánh sáng này không có nửa phần ấn tượng.
“Thánh Nữ, bể tắm đã chuẩn bị xong.” Heidy nhẹ giọng đi đến.
Cố Thịnh Nhân buông bỏ phòng bị tùy ý để nàng ta cởi bỏ ngoại bào cho mình, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta tự làm được.”
Heidy rũ mắt lui ra ngoài, một khắc khi cửa đóng lại, đáy mắt lộ ra sự khiếp sợ không hề che dấu.
Vừa mới khi nàng ta cởi bỏ y phục cho Thánh Nữ, rõ ràng nhìn thấy, trên cần cổ trắng nõn nhẵn nhụi của nàng, có hai vệt đỏ ái muội.
Dấu vết như vậy, rõ ràng chính là minh chứng của nam nữ hoan ái.
Heidy chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống, nàng ta có chút khẩn trương, nhưng càng kích động nhiều hơn.
Rất hiển nhiên, trong mấy ngày Thánh Nữ mất tích này, gặp gỡ một số chuyện không hề bình thường.
Nếu như, Thánh Nữ không còn trinh tiết……
Heidy chỉ cảm thấy cả người mình đều hưng phấn cả lên.
Bên này Cố Thịnh Nhân đang mắng nam nhân nào đó không biết tiết chế trong lòng.
Dấu vết trên người nàng, đương nhiên là do thần Ánh Sáng “ban cho”, nam nhân kia không chỉ thích lưu lại dấu vết trên người nàng, mà còn bá đạo không cho phép nàng dùng ma pháp tiêu trừ.
Vừa rồi thiếu chút nữa đã bị nhìn thấy, nàng thở phào một hơi.
“Nàng đang mắng thầm ta sao?” Một thanh âm trầm thấp từ sau lưng nàng truyền tới.
Đồng thời, có âm thanh của tiếng nước đong đưa, một thân thể tản ra nhiệt lượng dán lên.
“Sao chàng lại tới đây?” Cố Thịnh Nhân kinh ngạc.
“Không phải nàng nói, nếu ta nhớ nàng, có thể tùy thời tới thăm nàng sao.” Nam nhân trầm thấp nở nụ cười.
Cố Thịnh Nhân: …
Thanh âm kế tiếp của nàng bị bao phủ giữa răng môi nam nhân.
Đáng thương cho Cố Thịnh Nhân, dấu vết trên người chưa tiêu trừ, lại còn mới thêm không ít.