Thời điểm Lý Tuyết ý thức được cái gì thì đã chậm.
Lúc này chủ nhiệm lớp đã tiến vào phòng học, sắc mặt xanh mét, thanh âm hàm chứa sự tức giận.
"Lý Tuyết, em ra ngoài một chút."
Mọi người đã sớm thành thành thật thật trở về chỗ ngồi, nghe được lão sư gọi Lý Tuyết rất cả đều tò mò nhìn về phía Lý Tuyết.
Lý Tuyết quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Y, con ngươi toàn là hận ý, ngay sau đó mới xoay người rời đi.
Đợi thân ảnh của Lý Tuyết biến mất không thấy, Tô Thiển Mạt xác định không có gì nguy hiểm mới mới nghiêng đầu nói nhỏ: "Kiều Khê, cậu đoán xem lần này Lý Tuyết có thể xuống đài được không?"
Lạc Y nghĩ nghĩ, trả lời: "Nhiều nhất cũng làm cho thanh danh cậu ta thối một chút."
Việc này cũng không thể chứng minh cái gì, một phong thư tình mà thôi, huống chi Lý Tuyết hẳn là có đường lui. Nếu cứ như vậy bị đuổi khỏi trường học thì cũng không phải Lý Tuyết sau khi trọng sinh.
Lý Tuyết vẫn không hiểu tại sao Uông Nguyệt gọi cô ta vào văn phòng.
"Lão sư, xảy ra chuyện gì sao?"
Cô ta ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh chớp động nước mắt, thập phần chọc người trìu mến.
"Em còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Em đã làm cái gì thì em tự biết."
Uông Nguyệt tức giận reo lên, cô ta hoài nghi có phải hay không cô giáo dục thất bại, vì cái gì Lý Tuyết mỗi lần đều phải gây chuyện.
Uông Nguyệt cầm phong thư tình xé từ trên bảng thông báo xuống xé ra ném trước mặt Lý Tuyết.
"Giải thích cho tôi một chút đi!"
Lý Tuyết căng da đầu, không có chứng cứ, chỉ cần cô ta chết không thừa nhận, có thể làm gì được? Ai có thể chứng minh cái gì?
"Lão sư, em biết giải thích sao bây giờ, ký tên là Kiều Khê cùng em không có quan hệ..."
Lý Tuyết hoảng loạn giải thích, ủy khuất nhìn Uông Nguyệt.
"Lý Tuyết a Lý Tuyết, em nói xem e vì cái gì làm như vậy. Tôi đã đi hỏi Sở Phong hắn nói căn bản là không có nhận được thư tình, thư tình căn bản chính là chính em dán lên bảng thông báo trường học."
Uông Nguyệt giận sôi máu, đứa nhỏ này tại sao lại ác độc như thế này? Cô ta làm như vậy chính là thiếu chút nữa hủy thanh danh Kiều Khê, hiện tại chứng cứ đều bày trước mắt cô ta thế nhưng lại còn có thể diễn kịch giả vờ vô tội.
"Lão sư, em không có, nhất định là có người hãm hạivteym em."
Lý Tuyết ngốc vài giây, rất nhanh liền phản ứng lại. Việc cô ta dán lên bảng thông báo căn bản là không có người biết, ai có thể chứng minh.
Chữ viết phong thư tình kia cùng chữ của cô ta không giống nhau, cô ta mô phỏng theo chữ viết của Kiều Khê để viết.
Cô ta tính toán như thế nào đi nữa cũng đều không tính đến trên người mình. Kể cả Kiều Khê đã sớm có chuẩn bị, cũng không có khả năng đem kế hoạch của cô ta phá hư toàn bộ.
"A, bạn học Lý Tuyết tôi cảm thấy trò có thể đi học biểu diễn, diễn kịch đến trình độ này thật đúng là… nếu không phải tôi đã biết chân tướng chỉ sợ cũng bị em lừa."
Uông Nguyệt trào phúng một câu, bây giờ tuổi vẫn nhỏ thế nhưng tâm tư lại ác độc như vậy thì khi trưởng thành sẽ là cái dạng gì.
"Lão sư, em không có! Người không có chứng cứ sao có thể nói em như vậy…"
Vừa mới nói xong, Lý Tuyết bắt đầu rơi nước mắt.
"Chứng cứ? Trò đây là một hai phải bức tôi lấy chứng cứ ra? Vốn dĩ tôi đã cùng vài giáo viên khác thương lượng một chút, cho em một cơ hội nhận sai nhưng chính là em lại không biết quý trọng?"
Uông Nguyệt mang theo khẩu khí thở dài nói, nếu không phải chứng cứ vô cùng xác thực, cô ta sẽ không có khả năng trực tiếp tìm Lý Tuyết hỏi chuyện.
Vốn định cho Lý Tuyết một cơ hội nhưng là một hai phải diễn kịch như vậy, về sau còn có ai sẽ tin tưởng Lý Tuyết này.