Lý Tuyết không đạt được mục đích, tất nhiên là sẽ không cam chịu nhận thua.
Bất kể nói từ phương diện nào, Sở Phong đều là đáng giá để Kiều Khê động tâm, cô ta đều đã tính toán cẩn thận, lại không biết rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề.
Vì thế, vì để tạo cơ hội cho Kiều Khê cùng Sở Phong, cô ta thường xuyên hỏi thăm tin tức Sở Phong, một khi con người ta quá mức khẩn trương, sơ hở sẽ lộ ra.
Mà Lý Tuyết vẫn không biết hành động của mình lúc này ở trong mắt nhiều người đều là không bình thường. Chỉ là, chờ cô ý thức được vấn đề gì thì đã quá muộn.
Lý Tuyết thường xuyên lôi kéo Kiều Khê đi tìm Sở Phong, chính là vì làm Kiều Khê yêu thầm Sở Phong như kiếp trước.
Mà Kiều Khê lúc này đã sớm không phải Kiều Khê kiếp trước, mà là Lạc Y, tự nhiên sẽ không để Lý Tuyết thực hiện được ý đồ.
Lạc Y đối với tra nam Sở Phong này không có ấn tượng tốt nào, để cô thật sự coi trọng hắn? Căn bản là chuyện không thể xảy ra.
Thường xuyên qua lại, dần dần Lạc Y cũng cảm thấy phiền chán với Lý Tuyết, dù nói là giả vờ nhưng mỗi ngày phải nhìn thấy gương mặt dối trá của Lý Tuyết cô đều thấy mệt… Đương nhiên, cô cũng cố ý biểu hiện ra ngoài.
Sau khi Lý Tuyết ý thức được vấn đề này, cô ta không thể không đẩy nhanh kế hoạch của mình.
Vì thế hôm nay, Lý Tuyết không chờ Lạc Y mà một mình về nhà trước.
Lạc Y cùng Tô Thiển Mạt liếc nhau, con cá rốt cuộc nhịn không được muốn động thủ.
Ngày hôm sau, Lạc Y đến cổng trường đã phát hiện mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Cô thu lại thần sắc, hồn nhiên không thèm để ý đi đến phòng học, ngay cả người ở lớp cũng chỉ trỏ, thấy cô xuất hiện lập tức đều nhỏ lại giọng vây ở một chỗ nói cái gì.
Lạc Y làm bộ như không nhìn thấy ngồi vào chỗ.
Không bao lâu, Lý Tuyết vội vội vàng vàng chạy tới phòng học, còn cố ý hô lớn: "Kiều Khê, đã xảy ra chuyện."
Cô ta vừa nói xong, bạn học trong lớp đều quay đầu lại nhìn Kiều Khê.
Lạc Y khẩn trương dò hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Phát sinh việc gì sao?"
Cô vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Tuyết giống như thật sự không biết cái gì.
"Kiều Khê, ở trên bảng thông báo ngoài trường học đem thư cậu viết dán lên.."
Lý Tuyết muốn nói lại thôi, phảng phất là một chuyện rất quan trọng.
"Thư? Thư gì? Tôi chưa từng viết thư gì cả?"
Lạc Y vô tội duỗi tay, như đang tự hỏi mình đã làm việc gì.
Toàn bộ học sinh trong phòng học, đều nhìn chằm chằm hai người.
"Chính là thư hôm qua cậu viết rồi gửi cho Sở Phong, chuyện này là thế nào? Bên ngoài lớn chuyện rồi."
Lý Tuyết nôn nóng nói, một bộ tri kỷ muốn tốt cho cô, lại nói mấy câu mà thể hiện hết những gì mọi người muốn biết.
Tô Thiển Mạt cùng Lâm Hải Phong nhìn nhau, lẳng lặng nhìn trò hay chờ mong đã lâu.
"Lý Tuyết, những lời này hẳn là tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu nói gì tôi nghe không hiểu đâu? Ngày hôm qua sau khi tan học cậu nói cậu có việc phải rời đi trước sau đó tôi liền về nhà một mình."
Lạc y không nhanh không chậm nói, lời cô nói chính là thật.
Lý Tuyết sắc mặt trở nên thập phần khó coi, chuyện này không giống như trong tưởng tượng của cô ta, thậm chí không biết có phải ảo giác hay không, cô ta hốt hoảng thấy được một tia đắc ý trong mắt Kiều Khê.
Nhưng rất nhanh cô ta liền khôi phục cảm xúc lại.
"Kiều Khê, tôi biết cậu trong lòng khó chịu, chính là hiện tại không phải thời điểm khó chịu, phải nghĩ cách giải quyết, cậu yên tâm tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh cậu."
Lý Tuyết chân thành tha thiết nói, một phen dối trá đến cực điểm làm Lạc Y ghê tởm không chịu được.