“Em cũng chưa biết, chờ em đi xem thử đã.” An Vân Thương thuận miệng trả lời rồi nhanh chóng lướt qua anh, bắt đầu đi tìm phòng.
Cô mở cửa căn phòng bên cạnh phòng của Tưởng Nguyệt, nhìn thấy màu sắc bên trong được trang trí vô cùng ấm áp, cô lập tức thích ngay căn phòng này.
An Vân Thương đi vào xem xét kỹ lưỡng, càng ngắm càng thấy thích cách bài trí trong phòng. Cô quay lại nói với Chu Ảm vẫn đi theo mình nãy giờ: “Em chọn phòng này, anh cứ đưa hành lý cho em, em sẽ tự sắp xếp, hôm nay rất cảm ơn anh.”
“…” Thấy cô đã chọn được căn phòng ưng ý, Chu Ảm không đưa hành lý cho cô mà chủ động đem hành lý để xuống bên cạnh tủ quần áo trong phòng.
“Vậy hôm nay cứ thế này đi, giờ anh phải về rồi, đây là danh thiếp của nhà hàng gần đây, nếu hai em không muốn ra ngoài thì có thể gọi họ đưa đồ ăn đến, ngày mai anh sẽ quay lại thăm hai người.” Chu Ảm quay người lại, rút một cái card từ trong ví tiền ra, đưa cho An Vân Thương.
Hôm nay An Vân Thương đã bị những hành động quan tâm của Chu Ảm làm cho cảm động, cô đưa tay nhận lấy tấm card, cuối cùng nở nụ cười với anh: “Cám ơn.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng khiến cho tâm tình của mình thật thoải mái, đừng để mọi người lo lắng.” Chu Ảm cũng nở nụ cười, sau đó quay người ra cửa. An Vân Thương thấy anh đi qua phòng của Tưởng Nguyệt, chắc hẳn có chuyện cần nói với cô ấy.
An Vân Thương mở tất cả cửa sổ trong phòng ra cho không khí tràn vào, và bắt đầu sắp xếp lại quần áo.
Buổi tối, có người mang một vali hành lý của Tưởng Nguyệt đến trước cửa, cô biết là do anh họ bảo người ta mang đến, sợ An Vân Thương phát hiện, cô nói An Vân Thương ra ban công gọi điện đặt cơm, rồi lặng lẽ đi ra cửa lấy vali.
Tưởng Nguyệt thu xếp quần áo trong vali, cô cẩn thận treo hết quần áo lên khiến không ai có thể nhận ra dấu vết rồi mới rời phòng, đi vào phòng ăn nhỏ bên cạnh khu bếp.
An Vân Thương đang dọn bữa tối vừa được đưa tới, thấy Tưởng Nguyệt, cô vội gọi: “Cậu mau ngồi vào bàn đi, mình sắp đói chết rồi đây này.”
“Ừ, mình vừa đói vừa mệt, cũng sắp chết luôn rồi.” Vừa sắp xếp cả tủ quần áo, Tưởng Nguyệt mệt mỏi cả người đổ đầy mồ hôi, cô bước nhanh tới, ngồi xuống bưng chén lên liên tục lùa cơm vào miệng.
“Cậu vừa trở về phòng làm gì vậy? Sao lại mệt mỏi thế?” An Vân Thương ngồi xuống, kinh ngạc hỏi.
Cô không biết hôm nay Tưởng Nguyệt mới chuyển hành lý tới đây, lại dùng thời gian ngắn nhất thu dọn xong tất cả quần áo, làm nhanh quá rất mất sức nên cảm thấy mệt mỏi.
Suýt chút nữa Tưởng Nguyệt đã lỡ lời nói ra điều này bèn vội vàng lấy cớ: “Cái đó… mình ở trong phòng tập thể dục đứng lên ngồi xuống nên hơi mệt, cậu đừng để ý chuyện nhỏ nhặt này làm gì, mau ăn cơm đi.”
An Vân Thương cũng rất đói bụng nên không nghĩ nhiều, cô yên lặng ăn cơm.
Ăn xong, hai người thu dọn chén đũa và đồ thừa, tán gẫu vài câu đã cảm thấy mệt mỏi rã rời bèn trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
An Vân Thương thoải mái nằm trong bồn tắm lớn đầy bọt xà phòng, bắt đầu từ từ suy nghĩ những chuyện đã phát sinh ngày hôm nay.
Bỗng nhiên cô cảm thấy lo lắng, không biết việc liều lĩnh chuyển ra ngoài ở chung với Tưởng Nguyệt sẽ phát sinh chuyện gì khác thường hay không. Theo đúng như nội dung trong tiểu thuyết thì hiện thời bởi vì An Vân Thương biết Lương Mạc Sâm thích loại con gái dịu dàng, nên bắt đầu thay đổi tính tình nóng nảy của mình, thành một ô gái dịu dàng thùy mị, để Lương Mạc Sâm thích mình.
Tức là theo như bản gốc, An Vân Thương phải đang nỗ lực để bản thân trở thành một đóa Bạch Liên, làm cho nam chính Lương Mạc Sâm chú ý đến cô, rồi làm cho hắn ta thích cô, và tới thời điểm này An Vân Thương bản gốc kia phải làm được tới đó rồi.
An Vân Thương lo lắng tiếp theo mình nên làm thế nào, nhưng cô không hối hận khi chuyển ra ngoài. Khi ở Lương gia, cô có cảm giác giống như đang bị giam trong tù vậy, rất mệt mỏi và sợ hãi, cô thật sự không thích cảm giác đó.
Sáng hôm sau, An Vân Thương thức dậy rất sớm, có thể do không quen giường lạ nên cả đêm cô bị mất ngủ, đến ba bốn giờ sáng mới chợp mắt được một chút, trời vừa hừng sáng đã tỉnh lại, rốt cuộc vẫn không ngủ được.
Không còn cách nào khác, cô thức dậy rửa mặt sạch sẽ, sau đó sang phòng bên cạnh tìm Tưởng Nguyệt. Thấy cô ấy đang ngủ rất say, cô không nỡ đánh thức Tưởng Nguyệt dậy, đành qua phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Tủ lạnh trong phòng bếp có đầy đủ tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn còn rất tươi ngon. Hôm qua cô mới phát hiện ra, nhưng vì tối qua hơi mệt nên mới gọi cơm bên ngoài, giờ tinh thần rất tốt, cô muốn tự mình nấu ăn.
Cô nấu một nồi cháo nhỏ, chiên hai quả trứng, và làm thêm đĩa thịt xào cay. Đương lúc Vân Thương vừa bày những món ăn ra bàn, định đi gọi Tưởng Nguyệt dậy ăn sáng thì cửa chính vang lên âm thanh chìa khóa tra vào cửa.
Nghe thấy âm thanh mở khóa, An Vân Thương sửng sốt. Hôm qua ngoài Chu Ảm đưa bọn họ đến thì không còn ai biết họ tới đây nữa.
Quả nhiên cô đoán không sai, chỉ vài giây sau cửa được mở ra, bóng dáng Chu Ảm xuất hiện ở cửa. Trong tay anh xách mấy túi nhựa, hình như bên trong chứa rất nhiều thứ.
An Vân Thương vội chạy đến nhận lấy mấy túi nhựa trong tay anh, để anh thay giày, cô hỏi: “Sao anh đến sớm vậy?” Thực ra, cô muốn nói là, mới sáng sớm anh không ở nhà mình ngủ, chạy đến chỗ hai cô gái nhỏ này làm gì?
Chu Ảm thay giày xong lại nhận mấy túi nhựa từ tay cô, sau đó đi vào phòng bếp, anh không trả lời câu hỏi của cô mà dùng giọng điệu đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng hỏi lại: “Em làm bữa sáng sao? Mùi vị rất thơm.”
An Vân Thương chuyển sự chú ý sang câu nói của anh. Cô không thích được người khác khen ngợi, cô luôn cảm thấy ngại, đặc biệt là với những lời khen tương tự như thế này.
“Em chỉ nấu lung tung thôi ạ. nếu anh chưa ăn thì cùng ăn luôn.”
“Được, anh đi rửa tay xong sẽ ăn.” Chu Ảm đã cất gọn gàng những thứ anh mang đến vào trong bếp, bắt đầu đi rửa tay.
An Vân Thương nói: “Vậy anh lấy thêm một bộ chén đũa nữa đi, em đi gọi Tưởng Nguyệt, cậu ấy vẫn chưa dậy.”
Chu Ảm từ phòng bếp đi ra, dùng giọng nói đầy ý tứ nhắc nhở cô: “Tiểu Nguyệt lúc mới thức dậy rất hay nóng nảy, anh khuyên em đừng gọi nó dậy lúc này, nếu đói bụng thì nó sẽ tự động tỉnh dậy thôi.”
“Lúc thức dậy hay nóng nảy? Nghiêm trọng như vậy sao?” Có rất nhiều người lúc mới tỉnh dậy rất hay bực bội nên An Vân Thương cũng không lạ gì, chẳng qua, nếu tình trạng nghiêm trọng thì thôi, còn nếu không nghiêm trọng thì vẫn có thể đi gọi cô ấy được. Dù sao giờ cô cũng không muốn ngồi ăn sáng chỉ có hai người với Chu Ảm, tốt nhất vẫn nên gọi Tiểu Nguyệt dậy.
“Vô cùng nghiêm trọng!” Chu Ảm nhấn mạnh bốn chữ, vẻ mặt rất nghiêm túc. Nói xong anh đi lấy chén đũa cho mình.
An Vân Thương đứng ngây tại chỗ, suy nghĩ hay là cứ mặc kệ vậy, chẳng phải chỉ ăn sáng cùng anh thôi hay sao, chẳng chết người được, sợ gì chứ, không lẽ anh ăn thịt được cô hay sao!
Vậy thì…
Cuối cùng cả hai cùng ngồi ăn sáng với nhau, trên bàn cơm, hai người đều yên lặng ăn mà không nói lời nào.
An Vân Thương ăn rất nhanh, cô ăn một chén cháo và một ít trứng chiên, mất chừng hơn năm phút là xong bữa.
Sau khi dùng tốc độ ánh sáng giải quyết xong bữa ăn, cô lấy giấy lau miệng, định đứng dậy nói với Chu Ảm cứ từ từ ăn, cô về phòng trước.
Đáng tiếc, miệng còn chưa lau xong, người cũng chưa đứng lên, Chu Ảm đột nhiên hỏi cô: “Vân Thương, em vẫn chưa đi làm phải không?”
“Hả… À… Đúng ạ.” An Vân Thương đành phải ngồi tại ghế, nói chuyện với anh.
“Em không muốn tìm công việc gì sao?” Chu Ảm vừa từ tốn ăn một thìa cháo, vừa nâng mắt nhìn cô.
“Không muốn… Em cảm thấy đi làm rất mệt mỏi.” Thực ra, cô luôn cảm thấy đây chỉ là thế giới trong tiểu thuyết mà thôi, mọi thứ đều không thực, nếu dì Trầm Nguyệt đã chu cấp cho cô thì sao cô còn phải đi làm để gây khổ cho mình. Haiz, xin thứ lỗi cho cô đây là bởi vì trước kia cô phải liên tục đi làm cho nên đã sớm chán ghét những nơi làm việc rồi, vậy thì làm một người phụ nữ lười biếng vẫn hơn.
“Không đi làm? Ai nuôi em?” Giọng nói của anh dần trở nên nghiêm túc.
“Thứ lỗi, hiện tại em không muốn bàn luận về vấn đề này, để sau hãy nói đi.” An Vân Thương đứng lên, muốn rời đi mà không trả lời câu hỏi của anh.
“Em có điểm khó nói về vấn đề này sao? Vậy em có nghĩ tới việc sẽ tìm một người đàn ông đáng tin cậy để dựa vào, sau này không cần đi làm không?” Giọng điệu và lời nói của anh rõ ràng mang ý chỉ dẫn.
An Vân Thương không hiểu được dụng ý của anh, nhưng cô đã sớm tẩy não mình rồi, cô không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, vì vậy, cô lắc đầu: “Không muốn, em không nghĩ sẽ tìm đàn ông gì đó, em cảm thấy hiện tại rất tốt rồi, cảm ơn anh Chu đã khuyên dạy, em về phòng đây.”
“Không lẽ em thích phụ nữ sao?” Cô vẫn luôn từ chối khiến anh phải hi ngờ.
Nhưng lời anh vừa nói đã chọc An Vân Thương cười thành tiếng: “Không có, em không phải người đồng tính, em thích nam giới, chỉ có điều hiện tại em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm mà thôi, anh Chu, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không phải đồng tính thì tốt, em cứ gọi anh là Chu Ảm đi, anh Chu thấy khó nghe quá.” Anh không muốn mình bị gọi là anh Chu, nhưng khi biết cô vẫn thích đàn ông khiến anh nhẹ nhõm hẳn.
“Được rồi, Chu Ảm, anh cứ từ từ ăn đi nhé, em về phòng trước.”
“Em đi đi.” Anh không tiếp tục cản trở nữa, để cô đi.
Trở về phòng, An Vân Thương ngồi xuống giường được mấy phút thì dì Trầm Nguyệt gọi tới.
Cô vui vẻ bắt máy, nhưng chưa kịp nói gì, ở đầu bên kia Lâm Trầm Nguyệt đã lo lắng hỏi: “Vân Thương, con ở đó có an toàn hay không?”
“Dì à, có chuyện gì sao? Sao giọng dì lại có vẻ lo lắng như vậy?”
“Không có gì, chỉ là Mạc Tư dẫn theo mấy người bạn đến bãi biển chơi, hình như có người rơi xuống biển, hiện giờ người ta tìm đến cửa làm ầm ĩ. Sáng hôm nay trước cổng có rất nhiều người, cảnh sát cũng đã đến, dì chỉ lo lắng con ở chỗ đó không an toàn, nếu an toàn thì con hãy ở đó đi, nhớ kỹ lúc này tạm thời đừng trở về Lương gia.”