Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
- -------------------------------------------------
Nghe thấy Từ Trạch lớn tiếng ra lệnh như vậy, Thẩm Tùng Băng - bây giờ hai con ngươi đã quay về màu sắc bình thường, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại - hơi hơi tiếc nuối thở dài. Sau đó y nhanh chóng dùng tay đỡ lấy vòng eo của người vẫn đang nối liền hạ thân với mình, ngón tay khẽ cử động một cái, tất cả những dây leo to nhỏ khác nhau quấn quanh cơ thể đối phương liền lập tức biến mất.
Mà Từ Trạch vốn dĩ bị bốn cây dây leo thô to trói chặt trong một thời gian dài, bây giờ cơ thể được tự do nhưng lại không có chỗ dựa, lập tức yếu ớt rơi xuống. Nếu không phải có Thẩm Tùng Băng nhanh tay ôm lấy, cả người hắn đã ngã khuỵu xuống tấm nệm trải trên sàn.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể nào dễ chịu nổi.
Hắn bị người ta giam cầm chơi đùa lâu như vậy, tứ chi đã sớm mềm nhũn vô lực, tạm thời không thể tự mình đứng vững được, chỉ có thể dựa vào cánh tay cường tráng đang vòng lấy eo hắn từ phía sau, và dương v*t to dài chôn trong huyệt mật đang dần dần cứng lên lần nữa, thì mới có thể ổn định lại cơ thể.
"Anh rút cái thứ kia ra ngay cho tôi..." Vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy đối phương rõ ràng đã khôi phục thần trí, thế nhưng vẫn tiếp tục chơi hắn như vậy, thao hắn đến mức liên tục cao trào không ngừng, Từ Trạch cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực, nếu không phải giá trị vũ lực của hắn thực sự kém xa Thẩm Tùng Băng, hắn nhất định sẽ đánh tên này một trận nhừ tử.
Thẩm Tùng Băng thở dài, nhưng y cũng biết hành động vừa nãy của bản thân hơi quá đáng, liền nghe lời rút phân thân đang một lần nữa phấn chấn tinh thần ra khỏi huyệt thịt mềm ướt không ngừng co rút kia. Sau đó y nhấc bổng cả người Từ Trạch lên, bế hắn đi vài bước tới bên chiếc giường king size rộng rãi ở trong gian phòng, nhẹ nhàng đặt người xuống.
Y đưa tay lên sờ mũi một cái, ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi, tất cả đều là do anh quá thiếu nghị lực. Vừa tỉnh táo lại như bình thường thì nhìn thấy cậu bị dây leo treo trên không trung, thất thần xuất tinh, anh liền cảm thấy bộ dạng này của cậu quả thực khiêu gợi chết người, hoàn toàn không thể nhịn nổi. Trong đầu anh lúc đó chỉ muốn thao cậu, không hề nhớ gì đến chuyện thu hồi lại nhưng cây dây leo kia."
"Anh câm miệng lại cho tôi! Anh cút ra phòng khách mà ngủ, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh!" Nhận được lời xin lỗi thà không nói ra còn hơn, Từ Trạch mặt mũi đỏ bừng, lớn tiếng đuổi người đi rồi sau đó liền lập tức chui vào trong chăn, ngay cả đầu cũng không để lộ ra ngoài.
Thẩm nữ chính chuyển giới bị hắn quát mắng như vậy cũng chẳng hề tức giận, trái lại còn vươn tay kéo một phần chăn xuống để hắn có thể hít thở không khí, miệng cực kỳ thành khẩn phân tích tình hình hiện tại: "Không được, anh không thể đi. Anh vừa giết Trương Cường, tuy rằng hai anh em họ Hướng kia chắc có thể kiểm soát được cục diện, nhưng ai biết được sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra? Cậu lại không thể chiến đấu, anh phải luôn luôn canh giữ ở bên cạnh cậu để bảo vệ."
... Mẹ nó, tuy rằng mi nói rất có lý, nhưng chỉ càng khiến người ta thấy bực bội hơn.
Một lần lầm lỡ hối hận cả đời, đánh đổi dị năng song hệ Phong - Mộc bá đạo của nam chính sang sở hữu không gian tùy thân và một dị năng vô dụng không có tác dụng gì, Thần Sáng Thế Từ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng nói từng chữ: "Tôi, ngủ, đây, anh, câm, miệng!"
Thế là Thẩm Tùng Băng liền nghe lời ngậm miệng lại, sau đó nhanh nhẹn xoay người leo lên giường, chui vào chăn của hắn.
Phần eo bị ôm chặt, phía sau lưng có người dán sát vào, một căn dương v*t cực nóng đột nhiên xuất hiện chen giữa hai mông... Từ Trạch quả thực chỉ muốn đâm chết luôn người bên cạnh.
Có điều bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt, trải qua nhiều chuyện như vậy khiến thể chất và tâm lý của Từ Trạch đều vô cùng mệt mỏi, Thẩm Tùng Băng cũng chỉ quấn lấy hắn ôm ấp cọ cọ chứ không làm chuyện gì khác, nên hắn sau khi ngáp mấy cái thì rất nhanh chìm vào giấc mộng đẹp.
Tiếp đó Từ Trạch và Thẩm Tùng Băng ở lại trang trại nuôi bò thị trấn K thêm bốn ngày nữa, đợi đến khi hai anh em Hướng Minh Hoài, Hướng Minh Chí thống nhất xong toàn bộ thế lực thủ hạ trước đây của Trương Cường, Từ Trạch mới tìm đến hai người bọn họ nói lời từ biệt, nhân tiện mời bọn họ cùng nhau đi tới thủ đô.
Hai anh em họ Hướng hết sức cảm kích, nhưng sau đó lại từ chối lời đề nghị của hắn.
"Chúng tôi muốn ở lại chỗ này, xây dựng thị trấn K thật sự biến thành một căn cứ khổng lồ dành cho những người may mắn còn sống sót." Ánh mắt Hướng Minh Hoài vừa kiên định vừa tràn ngập hi vọng, cười nói với Từ Trạch và Thẩm Tùng Băng: "Thật sự rất cảm ơn các anh, nếu không có hai người thì nơi này có lẽ đã biến chất thành một vùng đất loạn lạc đầy rẫy tội ác. Tôi và Minh Chí thay mặt tất cả mọi người ở nơi này, lúc nào cũng sẽ hoan nghênh các anh tới thăm, gia nhập."
... Những lời này nghe sao quen tai quá, lúc trước khi Hà Chí Cường từ chối lời mời gia nhập tổ đội của hắn cũng nói y hệt như vậy.
Toàn bộ đoàn đội nhân vật chính tổng cộng có sáu người, hiện tại đã có ba kẻ không tham gia rồi, cái câu chuyện còn có thể tiếp tục được nữa không vậy?!
Nếu cứ để tình trạng này xảy ra, chẳng lẽ đến thời điểm đánh Boss cuối cùng, bọn mi định để Thẩm Tùng Băng một mình chiến đấu tay đôi sao?!
Thần Sáng Thế Từ vừa định mở miệng tiếp tục khuyên nhủ, thì liền bị Thẩm nữ chính chuyển giới nhà hắn ngăn lại.
"Đành vậy thôi, mặc dù rất đáng tiếc, nhưng tôi cũng hi vọng các cậu có thể thực hiện được mong muốn của mình. Sau này tôi và Gia Viễn có cơ hội nhất định sẽ lại đến thăm các cậu." Thẩm Tùng Băng nói xong cũng mạnh mẽ kéo Từ Trạch đi mất.
Từ Trạch cứ buộc phải lên đường cùng với một hành khách như vậy, đợi đến khi rời khỏi phạm vi thị trấn K, đổi sang đi chiếc SUV, hắn liền vừa lái xe vừa oán giận nói: "Anh nói xem, Hà Chí Cường vì lo lắng cho những người ở đại học T thì không nói, nhưng thị trấn K có nhiều dị năng giả cư trú như vậy, tại sao hai anh em họ Hướng lại không đi cùng chúng ta?"
Thẩm Tùng Băng suy nghĩ một lúc, sau đó phân tích: "Có lẽ là bởi vì hai chúng ta can thiệp sớm, rất nhiều dị năng giả dưới trướng của Trương Cường không đua nhau ngang ngược làm điều ác như trong giấc mơ của cậu, cho nên Hướng Minh Hoài và Hướng Minh Chí vẫn chưa có gì thất vọng với bọn họ, vẫn dành tình cảm sâu sắc với nơi này."
"Thực sự là nghịch lý." Từ Trạch thở dài, nói: "Không cứu người thì lương tâm cắn rứt, mà cứu người thì những nhân vật vốn nên làm đồng đội với chúng ta lại từ chối gia nhập... Sau này khi chiến đấu với Boss cuối cùng thì làm sao bây giờ, ở trong 'giấc mơ' của tôi thì nó chính là con tang thi đẳng cấp Vua duy nhất trên toàn thế giới."
"Sẽ có biện pháp thôi, chẳng phải cậu nói dị năng của tôi rõ ràng mạnh hơn nhiều so với trong giấc mơ của cậu sao, không chừng đến lúc đó không cần những người khác, một mình tôi cũng có thể đánh với nó một trận?" Thẩm Tùng Băng ngừng một lát, nói tiếp: "Xe đến trước núi ắt có đường [1], đừng quá lo lắng. Hơn nữa cậu nghĩ xem, với cái trí thông minh kia của Hướng Minh Chí, nếu thật sự cùng chúng ta lên đường, cậu có dám đảm bảo ở thời điểm mấu chốt hắn sẽ không làm đồng đội heo [2] quay sang bóp tất cả mọi người không?"
... Mi nói cũng có lý lắm, nếu như tay mi không phải đang mò đến xoa nắn sờ mó tiểu đệ của ta, ta thật sự cũng bị mi thuyết phục rồi.
Thần Sáng Thế Từ kéo bàn tay của người mình quấy rối mình ra, cười nhạo nói: "Tôi thấy chủ yếu là do anh không muốn cho hai người bọn họ làm bóng đèn [3] đấy chứ?"
Thẩm nữ chính chuyển giới bị vạch trần cũng chỉ cười hì hì, thoải mái thừa nhận, "Việc này cũng là một nguyên nhân. Cậu xem, như bây giờ có mỗi hai chúng ta, không phải muốn làm gì thì làm nấy à", vừa nói, y vừa thò tay đến sờ tiếp lên phân thân của Từ Trạch.
"Tôi không muốn làm cái gì cả!" Từ Trạch cuối cùng cũng giơ chân đạp phanh, dừng xe lại, nổi giận nói: "Đang lái xe cơ mà, anh làm cái gì đấy!"
"Làm cậu chứ sao!" Thẩm Tùng Băng gạt cần số xe về số P [4], kéo phanh tay lên, bước xuống xe mở cánh cửa ở chỗ ghế lái, ép buộc tài xế cũng phải xuống xe với y, sau đó nhét người vào hàng ghế phía sau... Y làm việc hết sức lưu loát, chỉ cần mười mấy giây đã đè được Từ Trạch nằm dưới thân ở hàng ghế sau, vừa lột quần áo hắn vừa dỗ dành: "Mấy ngày rồi cậu cũng nên hết giận đi chứ, anh phải nhịn nhiều ngày như vậy thật sự không chịu nổi. Chỉ làm một lần thôi, cậu cho anh làm một lần là được."
"Anh cút đi!" Từ Sáng Thế Thần vừa ra sức giãy dụa, vừa cố gắng quát lớn: "Tôi còn lâu mới hết giận, một lần cũng không được!"
Chỉ có điều, không qua bao lâu, âm thanh tức giận của hắn cũng dần dần bị những tiếng rên rỉ vui sướng thay thế, những câu thốt ra từ miệng hắn cũng thay đổi thành: "Hết giận, tôi hết giận rồi... Thẩm ca... Anh chuyển động đi...".
Mãi hơn hai tiếng sau hai người mới xuất phát lên đường một lần nữa, Từ Trạch cả người mềm nhũn ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, trong lòng vô cùng ai oán: Một lần? Đờ cờ mờ, ngày trước mi học môn toán ở trường dạy nghề sao?!
Mà Thẩm Tùng Băng ngồi ở bên cạnh hắn thì mặt mày vô cùng sáng láng vui vẻ, tinh thần thoải mái, vừa lái xe vừa tính toán: Sau này phải kiếm một chiếc xe rộng rãi hơn mới được, loại SUV này vẫn không thuận tiện lắm.
# Là người yêu của nhau nhưng suy nghĩ đôi bên lại quá khác biệt thì phải làm thế nào#
- -------------------------------------------------------------
Chú thích
[1] Xe đến trước núi ắt có đường 车到山前必有路: Một câu tục ngữ của Trung Quốc, thường được dùng với hàm ý khuyên chúng ta đừng hoảng sợ trước khó khăn, trở ngại mà dũng cảm đối mặt bởi vấn đề nào cũng có cách giải quyết.
[2] Đồng đội heo: Một thuật ngữ mạng của Trung Quốc, câu đầy đủ là "Không ngại địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo", thường dùng để chỉ những người đồng đội ngu ngốc, hay quay sang tự hại hoặc làm trở ngại cho chính đội của mình (hiểu đơn giản hơn là bóp team).
[3] Bóng đèn: Một từ lóng ở bên Trung Quốc, xuất phát từ một câu tục ngữ của người Quảng Đông, ngày nay thường được dùng để chỉ những người thứ ba cản trở hoặc phá đám những người yêu nhau.
[4] Trong xe ô tô thì khi gạt cần số xe về số P tức là xe nằm im và đang đỗ.