[...] Từ khi Nhiếp Lăng Vân lên làm giáo chủ ma giáo, cuộc sống của Từ Trạch và y cũng không có nhiều thay đổi quá lớn, ngoại trừ việc cách mấy tháng lại phải quay về tổng đàn [2] ma giáo ở lại một khoảng thời gian.
Vốn dĩ Nhiếp giáo chủ ngồi vị trí này là do thuận theo ý nguyện của mọi người trong giáo phái, y lại không có dã tâm muốn dựa vào ma giáo để thống nhất giang hồ. Từ trên xuống dưới trong ma giáo đều bị y chỉnh đốn, trở nên yên ổn hơn rất nhiều, không có mệnh lệnh giáo chủ thì không dám mạo hiểm động vào phe chính đạo võ lâm.
Mà những lúc không trấn giữ ở ma giáo, hai người bọn họ hầu như đều đi du lịch khắp nơi trong thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, đả bão bất bình [3], được đồng đạo giới võ lâm xưng tụng với danh hiệu "Nhạc Trung Song Quân". Sau này trong chốn giang hồ hễ xảy ra tranh cãi, rất nhiều người đều không tìm đến võ lâm minh, mà lại muốn mời hai bọn họ ra mặt làm trọng tài hòa giải.
Cứ như vậy qua ba năm, nhờ có tiếng tăm vang dội giang hồ của đôi nam "nữ" chính này, tự nhiên có không ít hàn môn tử đệ một lòng hướng võ đạo [4] muốn bái vào làm đệ tử Đoạn Nhạc môn.
Sau khi Từ Trạch thương lượng với Nhiếp Lăng Vân, hắn liền đứng ra nhậm chức chưởng môn mới của Đoạn Nhạc môn, hai người cùng nhau chuyển về căn cứ của môn phái trước đây, bắt đầu lựa chọn đệ tử, khôi phục lại Đoạn Nhạc môn.
Lại qua hai năm nữa, môn phái của hai bọn họ đã thu nhận được bảy đệ tử có thiên phú và tầm nhìn xa trông rộng tốt.
Lũ trẻ này mỗi đứa đều chăm chỉ khổ luyện, những lúc không có người ngoài đều ngoan ngoãn biết điều gọi sư phụ/sư thúc Từ Trạch thành "sư nương", khiến cho lòng bao dung của bình dấm chua Nhiếp Lăng Vân trỗi dậy, cho dù Từ chưởng môn ngày thường quan tâm đến bọn chúng nhiều hơn, thỉnh thoảng chỉ bảo bọn chúng một chút, y cũng vờ như không thấy.
Nhưng ngay thời điểm mà Thần Sáng Thế Từ cho rằng hắn sẽ cùng Nhiếp cựu nữ chính sống an ổn như vậy đến cuối đời, thì người đứng đầu phe chính đạo - minh chủ võ lâm - lại bị ám sát trong cái thế giới đã bị sửa cốt truyện cho nát bấy từ lâu này, dựa theo kịch bản của tiểu thuyết gốc, thời gian cũng vừa đúng cột mốc hắn viết trước đây.
Khi thiệp mời với nội dung "Giáo chủ ma giáo đương nhiệm ngủ đông năm năm, cuối cùng cũng đã lộ ra kế hoạch ám sát minh chủ võ lâm, Tư Mã đại hiệp xin triệu tập anh hùng thiên hạ cùng tụ họp lại ở Vạn Kiếm sơn trang, thương thảo đại sự chinh phạt ma giáo" được đưa đến Đoạn Nhạc môn, Từ chưởng môn đang ngẫu hứng bộc lộ tay nghề, nấu cơm tối cho đám thiếu niên thiếu hiệp trong môn phái đang gào khóc đòi ăn —— hắn bình thường chỉ nấu riêng cho bản thân cùng Nhiếp cựu nữ chính, cơm nước cho đồ đệ đều là do bếp trưởng của môn phái phụ trách —— Lúc nghe được tin dữ hắn suýt nữa đổ cả lọ muối vào trong nồi.
Đến tối sau khi hai người mây mưa, Thần Sáng Thế Từ nằm nhoài trên ngực của Nhiếp giáo chủ, mặt đầy khó hiểu hỏi: "Không có bằng chứng gì, gã Tư Mã trang chủ này làm sao có thể đùn đẩy việc minh chủ võ lâm bị giết thành do ngươi làm?"
Trong tiểu thuyết gốc, gã Tư Mã đại hiệp kia trước tiên cùng tâm phúc vây giết đôi Tả Hữu hộ pháp ma giáo, sau đó dùng cây đao và dây roi của bọn chúng đánh lên thi thể của minh chủ võ lâm đã bị hắn lén lút sát hại từ lâu ngụy tạo ra vết thương, khi đó mới có thể giá họa cho giáo chủ ma giáo lúc bấy giờ là Long Ngạo Phong.
Nhưng hiện tại ma đầu mà người người trong chính đạo đều hô đánh - Long Ngạo Phong - đã chết từ năm năm trước rồi, vũ khí của đôi Tả Hữu hộ pháp để làm bằng chứng vu hại cũng đã được hai người bọn họ chôn hết ở ngọn núi phía sau Đoạn Nhạc môn từ lâu... Tư Mã trang chủ này rõ ràng bị bắt ép đi theo cốt truyện gốc đây mà.
Từ chưởng môn vẫn đang còn hơi lo lắng, nhưng phu nhân của hắn lại vô cùng bình tĩnh.
"Ai quan tâm gã ngụy tạo ra bằng chứng gì, dám cả gan vu hại cho ta thì cứ đợi đấy mà xem. Có điều, ta nói này phu quân... Có phải lúc nãy thiếp đây làm chưa đủ tốt, mới để cho phu quân ngươi còn thừa sức đi suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh này đúng không?" Nhiếp giáo chủ nói xong liền lập tức lật người lại, ép hắn ở dưới thân, dùng dương v*t nỗ lực thao hắn.
Thế là, Từ Trạch bị hung ác đâm chọc, nhanh chóng quên luôn vụ ám sát minh chủ võ lâm, chỉ biết mở miệng ra rên rỉ.
Mà mười ngày sau, Từ Trạch liền hiểu lí do tại sao Nhiếp Lăng Vân bình tĩnh như vậy.
Lúc đó, hai người bọn họ vừa tới Tư Mã sơn trang, quản gia sơn trang - trợ thủ đắc lực nhất của Tư Mã đại hiệp - liền đi ra nghênh đón, trong khi ân cần dẫn đường cho hai vị "Nhạc Trung Song Quân", người quản gia này ở một góc chỉ có hai bọn họ nhìn thấy làm ra một thủ thế [6].
Trong ám ngữ [7] của ma giáo, đây là thủ thế "Bái kiến giáo chủ".
Không còn nghi ngờ gì nữa, vào ngày hôm sau, vốn dĩ phải là đại hội quần chúng anh hùng xúc động phẫn nộ cùng nhau bàn bạc thảo phạt ma giáo, liền biến thành đại hội "Vị tâm phúc không đành lòng lừa dối mọi người giới võ lâm, tức giận phơi bày chuyện Tư Mã trang chủ đánh lén minh chủ võ lâm, vu hại ma giáo, toan tính nhất thống giang hồ", tố cáo những thành phần bại hoại, ngụy quân tử trong phe chính đạo.
Sau vụ ầm ĩ này hai tháng, bốn vị đại hiệp đức cao vọng trọng phe chính đạo cùng nhau chủ trì đại hội lựa chọn ra minh chủ võ lâm mới, "Nhạc Trung Song Quân" Nhiếp Lăng Vân đương nhiên đánh bại gần hết các đối thủ khác, sau đó lại giả vờ thua dưới tay của "sư huynh" đồng môn của mình - Từ Trạch - trước mặt bao nhiêu người.
Vì vậy Từ chưởng môn liền một bước trở thành minh chủ của võ lâm minh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.
Thế là, đôi "Nhạc Trung Song Quân" này một người ở ngoài sáng chấp chưởng võ lâm minh, một người ở trong tối quyền ngự ma giáo chúng, phu phu liên thủ thống lĩnh toàn bộ giang hồ mấy chục năm, một vấn đề nhỏ cũng không hề xảy ra.
Tuy đã sớm dự tính được ngày này, nhưng ngay đêm đó Nhiếp giáo chủ vẫn hưng phấn tới mức đè Từ minh chủ ra thao rồi lại thao, chỉ đến đối phương không thể bắn ra được chất lỏng nào nữa, mới ôm chặt người vào trong lồng ngực, cùng nhau chìm vào giấc mộng tươi đẹp.
Mà trong lúc bọn hắn không nhìn thấy được, thế giới này cũng chậm rãi mờ nhạt đi đi, tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Hoàn thế giới thứ hai.
Chú thích
[1] Bị phiên hồng lãng: Một câu thơ xuất phát từ bài "Phượng Hoàng đài thượng ức xuy tiêu" của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu nổi tiếng thời Tống, ý chỉ việc trằn trọc, thức trắng cả đêm không ngủ được.
[2] Tổng đàn: Có thể hiểu na ná như trụ sở chính ở thời hiện đại.
[3] Đả bão bất bình: Giữa đường thấy chuyện bất bình thì liền can thiệp.
[4] Hàn môn tử để: ý chỉ những đứa trẻ gia cảnh nghèo khó.
[5] Bình dấm chua: Ý chỉ những người hay ghen tuông.
[6] Thủ thế: Hay còn gọi là ngôn ngữ cơ thể, là một hình thức giao tiếp phi ngôn ngữ hoặc không sử dụng âm thanh, trong đó những hành động nhìn thấy được của cơ thể chuyển các thông điệp nhất định; những hành động đó hoặc là thay thế cho, hoặc là kết hợp với ngôn ngữ nói. Cử chỉ bao gồm chuyển động của bàn tay, khuôn mặt hoặc các bộ phận khác của cơ thể.
[7] Ám ngữ: Hay còn gọi là biệt ngữ, là thuật ngữ chuyên ngành liên quan đến một lĩnh vực hoặc lĩnh vực hoạt động cụ thể. Biệt ngữ thường được sử dụng trong một ngữ cảnh giao tiếp cụ thể và có thể không được hiểu rõ bên ngoài ngữ cảnh đó.