Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Đại Hắc tìm trọng điểm hộ Cố Thăng:
- Con đàn cháu đống phải dựa vào nó.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ cuối cùng, tỏ vẻ ý vị sâu xa.
Cố Thăng ngầm hiểu,
- A, như tôi là không được à?
Thấy sắc mặt anh không ổn, cảtam Hắc đều lắc đầu.
Để bù lại cho vụ vừa lỡ miệng, Đại Hắc giơ hẳn ngón cái lên,
- Được, giám đốc Cố là được nhất, anh Cố được vô cùng.
Nhìn điệu bộ nịnh nọt của hắn, Nhị Hắc không chịu được phải bổ một đao,
- Nói hay ghê, cứ như ông nếm thử rồi không bằng.
Đại Hắc: … Liếc Nhị Hắc cháy mắt.
“Cốc cốc…” Phía sau vang lên tiếng gõ cửa, mấy người quay đầu lại, thấy Lộc Nhân Phi cùng một nữ cảnh sát hơn tuổi khác đang đứng cạnh cửa.
- Sao lại là cậu?
Cố Thăng ngạc nhiên.
Án hai phú hào bị giết còn chưa được giải quyết, Lộc Nhân Phi phải bận bịu đến sứt đầu mẻ trán mới đúng, sao lại rảnh rỗi quản án mất trộm chứ.
Lộc Nhân Phí nhíu mày nhìn hiện trường có phần thê thảm, cẩn thận bước tới,
- Nghe nói nhà cậu bị trộm nên tôi mới đặc biệt đến xem. Lúc tới tôi có hỏi phòng giám sát, phát hiện đống camera nhà cậu đều bị phá hoại, khóa cửa cũng được mở rất thành thạo, xem chừng là có chuẩn bị mà đến.
Lộc Nhân Phi cố ý tránh chướng ngại vật trên mặt đất, đi tới trước mặt Cố Thăng,
- Tên trộm này cũng quá đáng lắm, không có chỗ để đặt chân luôn,
Anh ta lại hỏi,
- Hôm qua cậu không về nhà à?
Cố Thăng ở nhà mà không biết tình hình lanh tanh bành thế này thì quả là vô lý.
Cố Thăng gật đầu.
- Có mất đồ gì đáng giá không?
Tiểu Hắc trả lời thay anh
- Mất món đồ sẽảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của anh ấy.
- Ồ, hạnh phúc nửa đời sau ư?
Lộc Nhân Phi lặp lại, ánh mắt nhìn Cố Thăng có vẻ sai sai.
Cố Thăng thản nhiên liếc nhìn Tiểu Hắc một cái,
- Lắm miệng quá.
Anh giải thích:
- Mất một cái USB rất quan trọng với tôi, tôi còn chưa kiểm tra chỗ khác. Phòng khách của tôi có trang bị vài cái camera mini, có lẽ có thể cung cấp một chút manh mối phá án.
Lộc Phi Nhân vẫn nhìn anh với vẻ không tin như cũ,
- Thế thì tốt quá, mau cho tôi xem.
Cố Thăng lấy một cái notebook từ trong phòng ngủ ra, bật lên rồi nhấn mở một tập tin, những chuyện xảy ra ở trong phòng hôm qua đều hiện lên trên màn ảnh.
Mấy người vây quanh máy tính, cẩn thận theo dõi video, mày càng lúc càng cau.
Nam Sơn tự mình trải qua sự việc cũng nhìn chằm chằm màn hình nghiêm túc xem.
- Sao lại có nhiều người thế? Lại ăn mặc thế kia…
Đại Hắc mở màn đặt câu hỏi, trộm đồ lại còn phô trương đến thế sao?
Hành động kế tiếp khiến mọi người kinh ngạc không nói lên lời, bọn chúng trước tiên lại vào phòng ngủ tìm Cố Thăng.
Xem ra không phải muốn ăn trộm, thật quá táo tợn, hóa ra là đến để tìm Cố Thăng.
Lộc Nhân Phi nghĩ đến lời Nam Sơn nói với mình hôm ấy: Đối tượng phú hào bị sát hại tiếp theo không chừng là Cố Thăng, giờ nhìn thấy, đúng là cũng có lí.
Lại quay đầu liếc mắt nhìn Cố Thăng một cái, cái tên này cũng may đấy, đúng lúc hôm qua không có nhà, nếu không hậu quả khôn lường.
Trong phòng giám sát có năm sáu người cao to, nếu thật sự đánh với Cố Thăng và ba vệ sĩ, muốn giành thắng lợi ư, vớ vẩn!
Lộc Nhân Phi chăm chú xem video,
- Cố Thăng, cậu nhìn người ở trong video xem, có cảm thấy quen thuộc không.
Trong video mọi người đều che mặt, Cố Thăng chỉ có thể phân biệt nhờ vào thân hình.
Anh nhìn một lúc lâu, lắc đầu,
- Tôi hẳn là không quen đám người này.
Trong video Tiểu Chương đang nói, yêu cầu thuộc hạ tìm kiếm đồ vật ông chủ yêu cầu.
- Xem ra trong tay cậu có đồ mà đám người kia muốn.
Lộc Nhân Phi ấn huyệt Thái Dương.
Cố Thăng nhỏ giọng nói thầm,
- Trong nhà tôi ngoại trừ đồ có giá trị thì cũng không có gì đặc biệt.
- Tìm thấy rồi.
Trong video truyền ra giọng đàn ông kích động, gã lấy một món đồ ra khỏi tủ quần áo, Lộc Nhân Phi đoán đó chính là thứ chúng muốn tìm.
- Kéo cảnh này lại gần một chút, xong phóng to lên.
Cố Thăng mặt buồn phiền,
- Tôi biết bọn chúng muốn cái gì, là USB của tôi.
Anh di chuyển màn hình.
Chẳng lẽ lại là tình địch của mình, Cố Thăng đoán, nhưng lại cảm thấy không thể nào, chuyện viết nhật kí chỉ có một mình anh biết thôi.
Quả nhiên sau khi tìm được USB, những người đó liền rời đi, sau đó trong phòng không còn ai khác đi vào nữa.
Ở một đầu khác, nữ cảnh sát kinh nghiệm phong phú đang thăm dò hiện trường.
- Bên trong USB của anh có gì?
Lộc Nhân Phi lấy tay lau mồ hôi, hôm nay thật sự hơi nóng.
- Cái này à…
Cố Thăng do dự trong chốc lát, nói,
- Là nhật kí tôi viết.
- Nhật kí?
Lộc Nhân Phi nghiêm túc hỏi:
- Bên trong có đề cập đến bí mật thương mại gì không?
- Không có, chỉ ghi lại tâm trạng thôi.
Lộc Nhân Phi không nhịn được cười thành tiếng,
- Xin lỗi, cứ nghĩ có người vẫn còn dùng nhật kí ghi lại tâm trạng vụn vặt thì lại lỡ nghĩ tới một câu, rất buồn cười.
- Câu gì thế? Thấy bộ dạng không nhịn được cười của anh, Nam Sơn cũng cảm thấy hiếu kì.
Lộc Nhân Phi khôi phục lại vẻ lãnh đạm lúc đầu, chậm rãi phun ra một câu,
- Thiếu nữ ôm ấp tình cảm lúc nào cũng thơ.
Cố Thăng:
- … Đừng trêu tôi, giúp tôi tìm đám người kia mới là chính đáng. Tử không phải là cá, làm sao biết được vui buồn của cá?
Anh để Nam Sơn thấy rõ thành ý của mình, con gái đều thích thứ lãng mạn.
Nam Sơn hôm qua đã xem xét nội dung trong USB, cảm thấy mình chắc chắn không phải là con cá kia rồi.
Lộc Nhân Phi thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, nhớ tới tin nhắn sáng nay:
- Nam Sơn, tin nhắn cô gửi có liên quan đến mấy vụ án chết người này. Sáng nay vừa định trả lời tin của cô thì bị đội trưởng Trương kêu đi họp, vừa đứng dậy cái là quên mất chuyện này.
Nam Sơn cẩn thận nhìn tam Hắc, không nói gì.
Cô không rõ tính tình của ba vệ sĩ này ra sao, có một số việc, càng ít người biết càng tốt.
Cố Thăng chỉ trong thoáng chốc đã hiểu ý Nam Sơn, biết cô băn khoăn,
- Đi vào phòng tôi nói đi, tam Hắc các cậu ở ngoài canh cửa.
- Không thành vấn đề.
Tam Hắc đồng thanh đáp.
…
Vào phòng ngủ, Nam Sơn ngồi lên ghế đẩu, đi thẳng vào vấn đề
- Lời tôi nói sau đây có thể các anh sẽ không tin. Nhưng trước khi tôi nói hết, xin đừng ngắt lời, hoặc là nghi ngờ tôi.
- Không thành vấn đề.
Lộc Nhân Phí dựa bên cửa sổ, nói giọng bình thản.
Cố Thăng bảo,
- Tôi vẫn luôn tin cô.
Ngoại trừ cái hôn ngày hôm qua là anh vẫn còn một chút hoài nghi, thật sự rất chân thực.
- Hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy nhà Cố Thăng bị trộm.
Cô quét mắt nhìn hai người, thấy cả hai đều đang nghiêm túc nghe.
Từ trước lúc đến, cô đã nghĩ được rồi mình cứ tự nói, tin hay không là chuyện của họ, chỉ cần Lộc Nhân Phi có thể dùng manh mối của mình là tốt rồi.
Lộc Nhân Phi nheo mắt, trùng hợp thế ư?
- Hơn nữa lại còn mơ thấy của USB kia nằm trong tay một người đàn ông đẹp đẽ
Cô nhìn Lộc Nhân Phi
- Cụ thể bộ dáng thế nào tôi đã gửi sang điện thoại của anh. Có lẽ các anh không cho mộng của mình là thật, nhưng giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh, ngờ rằng chuyện này thật sự đã xảy ra bèn phát tin nhắn cho anh.
Lộc Nhân Phi thấy ánh mắt cô trong trẻo, sắc mặt vô cùng thản nhiên. Hơn nữa chuyện cô nói thật sự đều đã xảy ra, liền tạm tin tưởng.
- Tôi xem kĩ tin cô gửi, đúng là có một người phù hợp.
- Là ai?
Nam Sơn vội vàng muốn biết chân tướng.
Lộc Nhân Phi nói:
- Y tên là Tần Kiều Mộc, gia chủ đứng đầu nhà họ Tần. Nhà họ Tần trước kia dính líu đến xã hội đen, sau phát hiện hình thức này không ổn, mấy năm nay sản nghiệp gia tộc cơ bản đều tẩy trắng.
Tân Kiều Mộc trẻ tuổi, vì doanh nghiệp từ hắc đạo chuyển hướng sang bạch đạo, hiệu quả và lợi nhuận cũng không tốt, nghe nói năm nào cũng lỗ, thế nên kẻ dưới từ mấy năm trước đã không phục y.
Y có ánh mắt nham hiểm, là một kẻ giỏi đầu tư. Gần hai năm nay y mới coi như thoáng ngồi vững vàng ghế gia chủ.
Tuy nhiên y vẫn luôn ru rú trong nhà, không thích giao tiếp với người ngoài.
Lần trước Lộc Nhân Phi bảo Nam Sơn, Hoắc Lãng và Trương Đông Minh làm ăn không sạch sẽ, vì bọn họ từng làm việc dưới quyền Tần Kiều Mộc. Sau lại được y giúp đỡ, thành lập công ty của mình, hàng năm đều sẽ biếu Tần Kiều Mộc một số tiền lớn.
Lộc Nhân Phi đã từng nghi ngờ hai người chết Hoắc Lãng và Trương Đông Minh không khỏi có liên quan đến Tần Kiều Mộc. Nhưng ngẫm lại thì lại thấy không khả thi. Hai người kia đã chết, chẳng khác nào chặt một cánh tay của y, tai hại vô ích.
Nhưng hôm nay xem video của Cố Thăng, lại được Nam Sơn nhắc nhở, suy nghĩ của Lộc Nhân Phi lại quay về với Tần Kiều Mộc.
- Giờ tôi chỉ không nghĩ ra là sao Cố Thăng lại có quan hệ với hai người kia thôi.
- Cố Thăng và hai người kia không có giao du gì trên vấn đề làm ăn, còn trong sinh hoạt hằng ngày lại càng không thể.
- Tiệc.
Cố Thăng nhớ ra, anh từng gặp mặt bọn họ một lần ở vũ hội từ thiện.
Anh nhìn Nam Sơn, lại nói thêm,
- Chính là vũ hội từ thiện tham gia với cô đấy, chẳng qua lúc ấy bắt chuyện với bọn họ là vì lịch sự, cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả.
Lộc Nhân Phi hỏi,
- Cậu nghĩ kĩ lại xem, không chừng có điều gì đặc biệt lại bị cậu xem nhẹ.
Cố Thăng mờ mịt: anh nào có biết, lúc ấy còn đang bận ghen với Nam Sơn mà.
…
Lộc Nhân Phi tổng kết:
- Xem ra là có người theo dõi cậu. Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ xin cấp trên, chờ sau khi được phê chuẩn, phía trên hẳn là sẽ phái đồng nghiệp đến bảo vệ cậu.
Vậy mấy ngày này phải làm sao?
Cố Thăng lập tức quay đầu nhìn Nam Sơn, cố tình ra vẻ đáng thương,
- Nam Sơn, tôi hơi sợ, cô bảo cứ ở đây liệu tôi có gặp chuyện không may không?
Lộc Nhân Phi liếc mắt một cái là nhìn thấu ý định của Cố Thăng, liếc nhìn anh,
- Nếu không anh ở lại nhà tôi là được, vừa hay còn một phòng ngủ trống, ở nhà của cảnh sát nhân dân hẳn là anh sẽ thấy yên tâm trong lòng.
Cố Thăng oán giận nhìn anh ta một cái,
- Bỏ đi, tôi còn định mời thêm chín vệ sĩ đây.
- Sao lại là chín?
Nam Sơn thấy hơi ngạc nhiên, bình thường mọi người đều thích số chẵn chục mà.
Cố Thăng đáp,
- Tam Hắc có chòm sao khác nhau, lại tìm đủ chín vệ sĩ có chòm sao khác nữa, mười hai chòm sao đều tập trung lại.
Nam Sơn: …
Tiểu Lộc: …
Biết ăn chơi quá!