Tôi bóp cái mũi đến thăm nàng ấy, bực mình vì can ngăn không được, "Sao thế? Mới đó đã tương tư đến ốm cả người rồi à?"
Mất công thật sự!
Bạch Nhược Hoan ôm gối sứ, nước mắt rưng rưng khóe mi, "Em không đến gặp ta, ta buồn là phải thôi."
Tôi:???
Tôi âm thầm lùi bước, "Nói chuyện hẳn hoi."
Nàng ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đong đầy tình cảm khó nói, "Em thì tiêu dao rồi, vui béo cả mặt, nào có biết ta đau lòng nhường nào."
Tôi khiếp đảm: "Nhớ đàn ông khổ sở như thế mà cô cũng cam chịu ư?"
"Ta đâu chỉ nhớ mỗi đàn ông." Nàng ấy ngượng ngùng đưa mắt nhìn tôi.
Cứu!
Nữ chính nhảy tường thành ba lần bị vỡ sọ, giờ gặp ai cũng yêu rồi.
Tôi không đội cái nồi này đâu, lý nào lại có chuyện bán thân để cứu người ta.
Coi tôi là người hòa giải, chuyên lăn xả đi cứu rỗi từ nhân vật chính đến nhân vật phản diện rồi cả nhân vật phụ trong truyện đó à?
Nhưng mà...
Tôi chớp mắt, "Cô không được chọn tất cả, cô chỉ được chọn một thôi."
Chọn đi, chọn Lương Thanh Từ đi. Sau đó tôi sẽ tiết lộ cho cô biết ba kiếp trước cô chết một cách phí hoài như thế nào.
Bạch Nhược âu sầu bẻ ngón tay, "Để ta nghĩ xem nên chọn ai."
"..."
Quý hóa quá, tôi mà cũng có ngày được đưa vào cân nhắc cơ đấy.
Nhưng mà nàng ấy không chọn Lương Thanh Từ ngay cũng có nghĩa là còn cứu được.
Bạch Nhược Hoan nói: "Ta rung động với mỗi người một kiểu."
Nàng ấy xoắn xuýt, nói tiếp: "Lúc ta nhìn thấy em, trái tim ta đập thình thịch chứng tỏ ta rất vui. Lúc ta gặp hắn, ta cảm thấy ta có mặt trên đời này chỉ vì hắn, ta có thể cho hắn tính mạng của ta."
"..."
Tôi đang cầu mong điều xa vời gì vậy?
Cô gái này xong đời rồi.
Nàng ấy còn học một biết mười, buff tình yêu hơn cả mấy câu chữ trên giấy.
Mặc dù ta thương hắn nhưng ta cũng yêu em!
Tôi khinh thường: "Người nào còn sống đều có trái tim đang đập."
Nàng ấy đáp: "Em không hiểu, đập này là đập kiểu khác."
Tôi xin phép cáo từ. Tôi sợ bị nhiễm cái bộ não ám tư tưởng "chỉ cần yêu là có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm" lắm.