Người dịch: Hắc Long Du Hí.
Đông Xu muốn thay đổi phương thức làm ăn, chuyển từ bán hàng sang thu mua hàng hóa ở thành thị rồi bán lại cho nông thôn.
Người trong thôn không có phiếu cho dù có người thân ở trong thành phố thì cũng rất khó mà xin được phiếu.
Nhưng mặc kệ thế nào thì thịt hay đường và các loại vật phẩm khác vẫn luôn là những vật phẩm thiết yếu của người dân trong thôn.
Lúc này nếu có người có phương pháp có thể mang một vài vật phẩm thiết yếu đến cho bọn họ, mà còn không cần phiếu thì muốn làm gì bọn họ cũng nguyện ý làm.
Song sẽ đắt hơn Cung Tiêu Xã khoảng năm xu đến một hào.
Dù là mua dùm thì cũng phải ăn lời chứ.
Công việc nhẹ nhàng ít tốn sức, còn có thịt kho của mình, Đông Xu cảm thấy tạm thời xem ra sẽ phát triển không tồi.
Nhưng Đông Xu không muốn tự mình đi liên hệ làm ăn.
Nguyên chủ rất ngại, lại còn nhỏ tuổi như vậy không dễ nói chuyện với mấy thím mấy cô lớn tuổi.
Suy xét như vậy nên cô cần một người đáng tin để làm chuyện này.
Và mục tiêu của cô nhắm đến chính là thím Lưu.
Thím Lưu có mối quan hệ với mọi người rất tốt, lại rất có tài ăn nói, còn có chút khôn khéo và đặc biệt là lòng dạ không xấu.
Không cần quá nhiều đồ, chỉ cần mấy miếng thịt là có thể thành công thu mua được bà ta.
Để bà ta giúp cô đi tuyên truyền, chỉ cần mình an tâm đi thu mua đồ vật trên thành phố về bán lại cho nông thôn là được.
Nếu không bị người khác theo dõi thì chuyện làm ăn này sẽ rất ổn thỏa.
Vào buổi tối thừa dịp lúc mọi người đều đã ngủ rồi, Đông Xu và Hàn Chiêu mới lặng lẽ lên núi một chuyến.
Mang đồ còn dư lại về nhà, sau khi cất dọn xong thì mỗi người tự về nhà mình ngủ.
Ngày hôm sau, Vương Nguyệt Hoa xách theo một vò dưa muối và một vò thịt kho xuất phát đi đến chỗ nông trường để đưa đồ ăn cho Khương Quốc.
Trước khi bà đi, Đông Xu còn đột nhiên gọi bà lại: “Đúng rồi, lúc về mẹ hỏi xem anh ba con có muốn học nghề gì đó không.”
Câu nói bất chợt của Đông Xu tuy rằng khiến bà cảm thấy có chút mông lung nhưng nghe theo con gái chắc chắn sẽ không sai cho nên bà lập tức gật đầu đồng ý.
Đông Xu hỏi như vậy là có tính toán của mình.
Lữ Đào có thân phận người trọng sinh lại còn có một dị không gian như vậy, sau này cuộc sống chỉ có thể ngày càng tốt hơn.
Nếu Khương Binh không có bản lĩnh gì thì mối hôn sự này sớm hay muộn gì trong tương lai cũng sẽ nảy sinh vấn đề.
Sau những ngọt ngào của tình yêu chính là hiện thực phải lo lắng cơm áo gạo tiền.
Bây giờ có thể họ không e ngại và không để bụng nhưng về sau sẽ bởi vì những vấn đề trong hiện thực mà nảy sinh mâu thuẫn.
Khương Binh cần phải trưởng thành.
Trước đó Đông Xu cũng đã thử qua thái độ của Lữ Đào rồi, cô ta chưa học hết tiểu học, đối với việc đi học cũng không quá chờ mong.
Đã như thế cô cũng không ép buộc Khương Binh phải đi học.
Học một nghề gì đó hữu dụng là được, sau này cho dù năng lực của anh ấy có không bằng Lữ Đào thì ít nhất cũng không quá tệ.
Như vậy khả năng xảy ra mâu thuẫn giữa hai người cũng thấp đi.
Lần này Đông Xu làm khá nhiều thịt kho.
Cho nên lúc vào thành cũng mang theo không ít.
Có điều cho dù là vậy thì món ăn của cô cũng bán hết rất nhanh.
Bán xong ở chỗ nhà xưởng thì còn dư lại hai lọ nhỏ.
Dạo vài vòng ở chợ đen, đi đến vòng thứ hai thì đã bán hết sạch.
Còn việc kinh doanh điểm tâm cô đã lựa chọn từ bỏ rồi.
Tiền lời quá ít mà còn quá phiền toái nữa.
Công việc thu mua hàng ở thành thị sẽ bắt đầu vào hơn nửa tháng sau.
Thím Lưu rất dễ thu mua, chỉ một chén thịt ba chỉ xào cay, nửa cái móng lợn và nửa cân thịt sống đã có thể khiến thím Lưu nghe lời răm rắp.
Lúc giúp đỡ Đông Xu tuyên truyền càng thêm dốc sức.
Đương nhiên những chuyện này đều là làm trong âm thầm, thím Lưu phụ trách chuyện dẫn mọi người đến chỗ của Đông Xu.
Suy xét đến việc nguyên chủ không biết chữ, nên nhiệm vụ ghi danh sách sẽ giao cho Hàn Chiêu.
Dù sao trước khi xuống nông thôn người ta cũng là học sinh cấp ba rồi.
Loại chuyện như thế này đều làm vào lúc nghỉ ngơi giữa trưa hoặc sau khi tan tầm lúc chiều.
Chuyện này cả thôn đều tham gia, cho dù có người đi tố cáo thì một người tố cáo cũng sẽ liên lụy đến cả thôn, nên Đông Xu cũng không sợ.
Đông Xu cứ một tuần sẽ bỏ ra ba bốn ngày đến thị trấn mua những thứ được mọi người yêu cầu như thịt, vải hoặc những vật phẩm khác, không cần phiếu chỉ cần bỏ thêm một hào đến một hào năm xu là có thể mua được.
Đương nhiên, nếu mọi người có lương thực dư hoặc những thứ khác cần bán đi thì Đông Xu cũng sẽ căn cứ vào giá trị mà xem có thể lén mang vào thành bán hay không.
Đông Xu mua đi bán lại giữa thành thị và nông thôn được rất nhiều người hưởng ứng.
Sau khi Lữ Đào biết chuyện thì cảm thấy rất hâm mộ.
Nhưng cô ta cũng biết tự hiểu lấy mình, biết đầu óc của mình không thông minh và nhanh nhạy như vậy.
Cũng may cô ta còn có không gian.
Nhưng Lữ Đào cũng biết bản thân không thể quá mức ỷ lại vào thứ này được.
Cho nên, lúc làm việc càng dốc sức hơn. Lúc đến thị trấn bán hàng cũng sẽ cẩn thận nhìn xem cách buôn bán của người khác.
Vào lúc trồng cây vụ hè, Lữ Đào và Khương Binh sẽ đính hôn.
Cuối cùng Khương Binh cũng bỏ việc làm ruộng mà đi theo một người thợ mộc học nghề.
Không cần tiền hay công điểm, nhưng sẽ cho ăn bữa trưa. Sau hai năm học thành thì có thể tự mình ra làm riêng.
Tuy rằng nhà họ mất đi một người kiếm công điểm nhưng Đông Xu cảm thấy nếu xét về mặt phát triển lâu dài thì chuyện này rất đáng giá.
Vào giữa tháng bảy, đại đội bắt đầu trồng cây vụ hè.
Những hạt giống đậu và cao lương linh tinh trồng vào vụ xuân hiện giờ đều đã chín hết rồi, cần phải nhanh chóng thu hoạch sau đó phơi khô và tiếp tục gieo thêm một đám hạt giống khác.
Thu hoạch cây trồng vụ hè cũng không nhẹ nhàng hơn vụ xuân chút nào.
Ngay cả Đông Xu cũng giảm rất nhiều tần suất đi thị trấn.
Mọi người đều mệt chết mệt sống lăn lộn trên đồng ruộng làm gì còn ai có tâm tư nào khác. Nên chuyện làm ăn mua hàng dùm này cũng vắng vẻ hơn nhiều.
Đúng lúc này Đông Xu cũng rất bận chuyện trên đồng ruộng, nên cũng chẳng có tâm tư làm mấy thứ đó.
Có điều trồng cây vụ hè đúng thật là rất mệt mỏi, ít nhất Hàn Chiêu cảm thấy trong một năm thì vào lúc trồng cây vụ hè và thu hoạch vụ thu là lúc bận rộn muốn chết.
Cái lưng gần như không có giờ khắc nào không phải khom xuống để cắt hái thu hoạch, Sau đó còn phải tuốt hạt, kéo ra sân phơi và còn phải phơi khô nữa.
Phần tuốt hạt bây giờ là dùng phân nửa máy móc còn phân nửa là dựa vào sức người, còn những việc khác hoàn toàn dựa vào sức người.
Bởi vì là đại đội nên máy móc không đủ.
Tuốt hạt cũng không phải hoàn toàn tự động hóa.
Nên bộ phận nhân công của việc này đương nhiên sẽ chọn người có sức lao động cường tráng làm cùng, nếu không đến khi nào mới có thể làm xong chứ.
Lỡ như trời mưa thì sao, làm sao che lương thực được?
Hơn nữa cây trồng vụ hè là có thời gian hạn chế, nếu không cũng đã không cần gặt hái gấp gáp như vậy?
Rất nhanh thôi lãnh đạo sẽ đến thị sát, sau đó đại đội trưởng còn phải thu xếp xong đống lương thực đã được phơi đưa đến huyện để bàn giao nhiệm vụ.
Mọi người bận đến đầu tắt mặt tối.
Nhưng đội ngũ tuốt hạt lại xuất hiện một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.
Đại đội trưởng nói công việc này đòi hỏi phải là người có sức lao động rất lớn, dù công điểm rất nhiều nhưng lại rất mệt.
Đông Xu tỏ vẻ mình hoàn toàn có thể làm được.
Sau đó, Đông Xu đi theo đám người có sức lao động trong thôn vào nhóm tuốt hạt.
Đại Ma Vương vừa ra tay đã kéo hiệu suất của mọi người lên rất cao.
Ngươi nói xem ngươi làm việc mà còn thua đàn bà thì có mặt mũi gì nói mình có thể kiếm mãn công điểm chứ?
Cho nên, Đông Xu mau, bọn họ cũng cố gắng làm mau như Đông Xu.
Nhưng tốc độ mau của Đông Xu?
Hàn Chiêu tỏ vẻ mình cảm thấy rất hổ thẹn.
Ngày đầu tiên bắt đầu tuốt hạt anh cũng muốn làm nhanh như Đông Xu.
Nhưng cho dù là dùng tay đập tuốt hạt hay là cầm máy móc tuốt hạt thì anh đều hoàn toàn kém xa Đông Xu.
Không chỉ như thế còn tự làm bản thân mệt muốn chết.
Sau khi kết thúc ngày tuốt hạt đầu tiên, lúc về nhà đặt lưng lên giường đất anh thật sự không muốn nhúc nhích nữa.
Đến hôm sau thì lưng đau nhức không thôi, suýt thì không dậy nổi.
Từ ngày đó về sau Hàn Chiêu học theo Vương Nguyệt Hoa phật hệ.
Thật sự là do năng lực của đối phương quá mạnh mẽ, không phải do anh quá yếu đuối đâu!
Đến lúc thu hoạch cây vụ hè thì Lữ Đào và Khương Binh đính hôn.
Bây giờ nhà Lữ Đào đã có điều kiện không tồi, không xây nhà mới là vì sợ nhà họ Lữ kia sẽ theo dõi họ.
Tiền tài không nên để lộ ra ngoài.
Đạo lý này Lữ Đào vẫn hiểu.
Cho nên, tuy rằng cô đã có chút tiền tài nhưng vẫn rất điệu thấp, nhưng trong nhà vẫn ăn ngon và mặc quần áo cũng tốt hơn trước.
Nhà họ Lữ thật ra cũng tò mò, Chu Tiểu Thảo làm sao dẫn theo mấy đứa con gái mà còn kiếm được tiền chứ?