Trời đã trưa, các công nhân nhà máy lần lượt bắt đầu đi căn tin dùng bữa.
Căn tin của hai nhà máy nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ phía sau nhà máy. Không gian rất rộng lớn, nhưng ngôi nhà rất đơn giản. Rốt cuộc, đó chỉ là nơi dành cho việc nấu ăn và ăn uống mà thôi.
Địa điểm được Đông Xu lựa chọn là con đường ở giữa nhà máy đến căn tin.
Tuy rằng nhà xưởng bị hàng rào lưới sắt ngăn cách, nhưng mùi thịt bốc lên nồng nặc. Hương thơm quá nồng, hơn nữa còn lan tỏa đi khá xa.
Các công nhân vừa đi qua, đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm, còn tưởng rằng chính căn tin của họ đã hầm thịt vào buổi trưa hôm nay. Vội vàng chạy tới xem.
Giữa trưa đúng là có thịt.
Nhưng là món thịt hầm cải thảo, bọn họ đã từng ăn qua, lúc nào may mắn mới có một miếng thịt, thường đều là không ăn được thịt, chỉ có thể nếm được một chút mùi thịt.
Vì vậy, đó chắc chắn không phải là căn tin.
Một số người sành ăn đã chạy qua theo hương thơm lan tới.
“Cô em, cô đang làm gì ở đây mà mùi thơm quá vậy?”
Một công nhân đi ngang qua hàng rào tò mò hỏi.
Đông Xu thấy khách hàng đến, thì nở nụ cười tươi chào đón rồi vội vàng bước tới lấy cái lọ thịt đến, cô mỉm cười trả lời anh công nhân qua hàng rào:
“Thịt lợn kho, món thịt lợn này hầm theo công thức bí mật của riêng nhà tôi, anh có muốn ăn thử một chút không? Một miếng thịt không tốn bao nhiêu tiền đâu, chỉ cần một hào năm xu.
Giá hàng hiện giờ, thịt lớn khoảng chín hào một cân, đương nhiên còn cần phiếu thịt. Giá thịt lợn ở chợ trời càng đắt hơn, một miếng hơn một cân.
Thịt con mang có vị khá ngon, Đông Xu xử lý thịt cũng tốt, nên khi ăn sẽ không thấy có hương vị gì khác, hơn nữa gia vị cũng tốn tiền.
Một miếng thịt này bán giá một hào năm xu cũng không xem là đắt.
Dù sao còn phải tính tiền công và các chi phí phụ khác. Hơn nữa đây chính là thịt, không phải thứ khác đâu.
“Thịt kho, đó là gì?”
Có người còn muốn hỏi, nhưng đã có người thèm ăn chờ không kịp nữa rồi.
Tuy một hào năm xu có chút đắt, đến khách sạn quốc doanh lớn ở phía đối diện ăn đĩa bánh bao cũng chỉ tốn vài hào, bánh còn lớn hơn, tuy rằng bên trong cũng chả có bao nhiêu thịt.
Nhưng nhà xưởng đôi khi quản lý rất nghiêm khắc chặt chẽ, bình thường công nhân vào giờ cơm trưa không quá tiện để ra ngoài.
Ngược lại, mùi thịt kho này quá nồng đậm thơm ngon đặc biệt thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Cô em à, cho anh nếm thử một miếng thịt trước rồi thu tiền được không?”
Có người mở đầu nói vậy, những người khác cũng bắt chước làm theo.
Đông Xu đầu óc sáng suốt, nhanh tay dùng chiếc đũa chia thịt cho những người trả tiền, bỏ thịt vào hộp cơm của họ.
Lữ Đào ở bên cạnh lo lắng lại không giúp được gì, cô gấp đến độ mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể giúp đỡ Đông Xu bê cái bình có chút nặng kia lên.
Cái lọ thịt này của Đông Xu chỉ trong chốc lát đã bị các công nhân mua hết.
Một số người sau khi nghe được tin tức lại đến không kịp, còn có chút tiếc nuối, họ không ngừng hỏi Đông Xu ngày mai có đến hay không.
“Thực xin lỗi mấy anh, thịt này không dễ chế biến nên phải bốn, năm ngày mới có thể lại đến đây.”
Đông Xu vô cùng lễ phép giải thích với mọi người.
Làm buôn bán, cho dù chỉ là buôn bán nhỏ cũng phải có thái độ tốt.
Điều này Đông Xu vẫn là hiểu được.
Cho nên mọi khi Đại Ma Vương rất hiếm khi cười mà hôm nay cô cười đến miệng đều mỏi.
Biết lần sau khi nào Đông Xu lại đến, nhóm công nhân lúc này mới gật đầu rồi sau đó nhanh chóng giải tán đi.
Một lọ thịt kho, cuối cùng tiền lời ước chừng được hai mươi lăm đồng.
Thịt con mang tuy được hai mươi cân, nhưng sau khi chế biến mất đi hơi nước bên trong nên thịt chỉ còn khoảng mười bảy cân, hơn nữa còn có thể không đến.
Có thể được nhiều tiền lời như vậy, khiến Đông Xu thực vừa lòng.
“Điềm Điềm, cô thật quá lợi hại.”
Đợi mãi đến khi đám người đều đã đi hết, Lữ Đào lúc này mới bừng tỉnh.
Một lọ thịt thôi mà đã bán được nhiều tiền như vậy, tuy rằng biết đó là thịt, nhưng thịt này mua lại tốn bao nhiêu tiền đâu.
Huống chi, thịt này còn là Đông Xu lên núi săn được.
Lữ Đào cảm thấy so với Đông Xu thì bản thân cô ấy thật sự quá yếu.
Sự kích thích này khiến Lữ Đào cảm thấy càng phải cố gắng nổ lực hơn.
“Cũng may, trong nhà còn để lại một chút, chờ khi về nhà tôi bảo anh ba mang tặng cô một chút nếm thử.”
Đông Xu không thèm để ý cười cười nói, sau đó thu dọn đồ đạt dẫn theo Lữ Đào mang hàng hóa về nhà.
Nhưng thật ra Lữ Đào nghe Đông Xu nhắc đến anh ba Khương thì có chút ngượng ngùng cúi đầu một chút.
Đông Xu không cần mua gì khác chỉ cần mua thêm chút gia vị.
Trong tay Lữ Đào hiện giờ cũng có chút dư dả, nên nghĩ muốn mua vài thứ đồ trong nhà.
Nhưng mà tiền mua nồi sắt vẫn chưa tích cóp đủ.
Nghĩ đến quần áo của hai đứa em gái đã quá cũ kỹ, Lữ Đào cắn răng mua vài thước vải về.
Cô thì không sao cả, đêm trước khi ra ngoài giặt sạch quần áo, chỉ cần hôm đó không phải trời mưa là ngày hôm sau vẫn có thể mặc được.
Nhưng hai đứa em gái của cô, mỗi ngày đều lên núi, quần áo hư hao quá nhanh.
Hơn nữa lúc đi ra ngoài, cô cũng ăn mặc đồ rách rưới, Tam Nha mặc cái quần còn bị lủng cái lỗ.
Vẫn là Lữ Đào sang nhà họ Khương mượn chỉ về vá lại một chút.
Đông Xu vẫn không thay đổi chút nào vẫn chỉ mua chút lương thực về, ngoài ra là những gia vị mà Lữ Đào không biết tên.
Hai người lặng lẽ trở về thôn.
Lúc Đông Xu trở về, vừa lúc thấy hai người mợ cực phẩm tới cửa nhà mình.
Thực rõ ràng, hiện giờ đang trong lúc gieo hạt giống, mọi người đều không đủ ăn.
Lúc trước đã quen hút máu Vương Nguyệt Hoa, cả nhà này sao có thể biết tiết kiệm thức ăn chứ.
Đương nhiên là mỗi ngày đều ăn đến khi no.
Đây là anh ba Khương trước đó vào rừng làm việc đã nghe được từ thôn bên cạnh nói.
Nói nhà của lão Vương, mỗi ngày đều ăn cơm, còn thường xuyên có thể ăn thịt nữa.
Hai cháu trai đều được nuôi đến mập mạp.
Khương Binh về nhà vừa nói ra thì Vương Nguyệt Hoa đã vô cùng tức giận.
Kết quả không đợi Vương Nguyệt Hoa đến nhà làm phiền, hai người mợ đã tự tìm đến cửa.
Nhìn thấy Vương Nguyệt Hoa không còn nghe lời như trước kia, hai người mợ lại kẻ xướng người họa bắt đầu khóc than.
Bà ngoại Vương không có đến đây, Đông Xu ở bên cạnh nghe một lát đã hiểu được phần nào, bà ngoại bị bệnh.
Hai mợ đến đây là muốn ép buộc Vương Nguyệt Hoa đem lương thực về cho nhà mẹ, nếu không bà ngoại sẽ không khỏe được.
Vương Nguyệt Hoa có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến lời nói của con trai, lòng bà lại cứng rắn lên.
Vừa lúc lại thấy Đông Xu trở về, lại càng cảm thấy tự tin.
“Các mợ thật đúng là sống rất tốt, cũng không ở nhà dọn dẹp nhà cửa, cũng không vào rừng làm công kiếm công điểm, mà mỗi ngày cứ rảnh rỗi lại chạy sang nhà của chúng cháu.”
Đông Xu không chút hoang mang vào nhà cất giỏ đồ.
Mợ cả xách cái thân thể mập mạp đầy mỡ của mình chạy đến muốn xem thử trong giỏ của Đông Xu là gì.
Nhưng đáng tiếc, Đông Xu đã lấy tấm vải phủ lên nên không thấy gì, mùi hương của theo trên đường đi về mà tiêu tán hết rồi.
Mợ cả chỉ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đã xác định trong giỏ này là đồ ăn gì đó.
Càng muốn nhào đến giành lấy cái giỏ.
Kết quả Đông Xu nghiêng người né tránh khiến mợ cả ngã nhào ra đất.
Mợ cả bị như vậy lại càng làm ồn ào hơn, lớn giọng la lối.
Vừa khóc vừa nháo, nhìn thấy mợ cả như vậy Vương Nguyệt Hoa cảm thấy đầu đều đau nhức.
Đông Xu lại không thèm để ý đến họ.
Xoay người đem giỏ mang về phòng cất, rồi lại mang một cái dao bổ củi bước ra ngoài.
Mợ nhỏ vừa thấy Đông Xu mang theo dao ra ngoài đã hoảng sợ.
“Mày mày mày…”
Mợ nhỏ vốn nhát gan hơn mợ cả nhiều, nên bà ta sợ đến mức liên tục lùi về phía sau vài bước.
“Mẹ à, củi ngày hôm qua đã chặt rồi sao?”
Đông Xu làm lơ sự tồn tại của hai người mợ, cô vô cùng bình tĩnh hỏi chuyện Vương Nguyệt Hoa, ngày hôm qua củi mang từ trong rừng về đã chặt hết chưa.