Nữ Chiến Thần Của Group Hắc Bao

Chương 2: [Quyển 1]: Hiện Trường Nạn Đói Niên Đại Bảy Mươi (2)



Trong ký ức của cô gái nhỏ thì ấn tượng đối với tên Lữ Thụ này cũng không tốt.

Nếu đã không tốt thì Đông Xu cũng không cần nể tình.

Tặng anh ta một vé xe về thẳng nhà, không cần cảm tạ!

Lữ Thụ bị đá văng đi ít nhất hai mươi mét, sau đó 'Phịch' một tiếng rơi xuống đất.

Cả người ngay tức khắc ngất đi, mà lúc đúng này bà Lữ đi ra ngoài lấy đồ thấy đứa cháu nội yêu quý của mình nằm xỉu giữa đường thì gào thét một hồi lâu.

"Bà Lữ à, bà đừng lo la mắng nữa còn không mau đưa người đến trạm y tế đi." Một bà cụ khác đi ngang qua thấy vậy thì vội nhắc nhở bà ta một câu.

Lúc này, bà Lữ mới không mắng nữa mà vừa khóc vừa la đưa cháu nội lên trạm y tế.

Cũng may bà Lữ cả đời đều làm việc nhà nông, bản lĩnh khác không có nhưng lại rất có sức lực. Cho nên vẫn có thể đưa thiếu niên 19 tuổi Lữ Thụ gầy ốm này lên trạm y tế.

Có điều dọc đường đi, bà Lữ cũng không rảnh miệng cứ liên tục gào khóc mắng chửi các thứ nghe rất đa dạng.

Nhưng lúc này Đông Xu đang ngày càng cách bà ta xa hơn lại không để ý chút nào.

Dựa vào ký ức của cô gái nhỏ, Đông Xu trước tiên trở về nhà họ Khương một chuyến.

Kết quả cô chỉ mới bước vào sân thì một cái chổi đột nhiên xuất hiện chào đón.

"Cái con nha đầu chết tiệt này mới sáng sớm đã chạy đi đâu, cũng không biết xuống ruộng kiếm công điểm, đồ tốn cơm tốn gạo còn không bán được tiền như mày. Để tao đánh chết mày cái đồ tốn cơm tốn gạo này." Vương Nguyệt Hoa chỉ mới vừa đi làm bữa sáng thì quay lưng lại đã không thấy con gái của mình đâu.

Bây giờ thấy cô đến thì bà ta rất tức giận giơ chổi lên đánh ngay.

Nếu vẫn là Khương Điềm Điềm trước đó thì sẽ chịu đánh.

Nhưng bây giờ đã đổi thành Đông Xu.

Đánh cũng không sao nha, nhưng vấn đề là bà ấy có chịu nỗi bị đánh không thôi.

Bản thân là nữ chiến thần Liên bang, là đệ nhất nữ ma đầu ở tinh tế. Những người đàn ông có cùng cấp bậc vũ lực 3S như cô khi nghe đến tên Đông Xu cũng không kiềm được mà rùng mình.

Thế mà giờ đây lại có một người đàn bà giơ chổi muốn đánh mình.

"Đừng làm loạn." Đông Xu chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên đã đoạt được cây chổi, tuy rằng thân thể của cô gái nhỏ không có nhiều sức nhưng tinh thần lực của Đông Xu vẫn còn, cho nên cô vẫn đủ sức đối phó với một người đàn bà.

Sau khi khẽ quát một tiếng và đoạt lấy cây chổi thì Đông Xu liếc nhìn Vương Nguyệt Hoa một cái, cuối cùng thì cô bước vào trong nhà.

Nhà họ Khương đã ra ở riêng từ lâu, ba của Khương Điềm Điềm là con trai út trong nhà họ Khương nên rất được ông Khương thiên vị, được ông ta chia cho một căn nhà không tồi tuy rằng vẫn chỉ là một căn nhà làm bằng bùn đất.

Nhưng lại có rất nhiều phòng, tính luôn cả nhà trên thì tổng cộng có năm gian phòng.

Phòng của Đông Xu ở đầu phía tây, bởi vì không có căn phòng nào ở cạnh nên vào mùa đông căn phòng ở phía tây sẽ rất lạnh lẽo.



Có điều Đông Xu lại không quan tâm điều đó, cô bước vào xem xét những vật dụng đơn giản của cô gái nhỏ và cũng cẩn thận phân tích tình huống trong gia đình này, sau đó thì Đông Xu lại bước ra ngoài.

"Nấu cơm." Đông Xu vừa ra ngoài thì thấy Vương Nguyệt Hoa vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, nên cô trầm giọng lên tiếng.

Rõ ràng giọng nói của cô gái nhỏ vẫn thanh thúy mang theo một chút mềm mại ngọt ngào.

Nhưng Vương Nguyệt Hoa có thể nghe thấy bên trong giọng nói của Đông Xu có chút áp bức.

"Mày, Mày cái đồ..." Vương Nguyệt Hoa còn định mắng mày cái đồ tốn cơm tốn gạo đang định tạo phản à.

Nhưng bà ấy lại thấy Đông Xu ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn bà ấy.

Cái ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết vậy.

Khiến Vương Nguyệt Hoa bất giác rùng mình một cái.

Giây kế tiếp, bà ấy còn chưa kịp phản ứng gì thì thân thể đã tự động bắt đầu đi nấu cơm rồi.

Bữa sáng của nhà họ Khương rất đơn giản, vốn dĩ cô gái nhỏ chỉ được chia cho một chút nước cơm. Nhưng cô gái nhỏ xuống ruộng làm việc cũng hề ít đi chút nào.

Năm nay cô gái nhỏ chỉ mới mười tám tuổi, nhưng mỗi ngày đều có thể xuống ruộng kiếm năm, sáu công điểm, không hề thua kém mấy chàng trai trong thôn.

Dù vậy, cô gái nhỏ vừa phải làm lụng vất vả vừa không được ăn no, chưa hết người nhà còn chuẩn bị bán cô cho nhà giàu để đổi lấy tiền cho hai người anh trai của cô cưới vợ.

Đối với gia đình ích kỷ khủng khiếp như vậy, Đông Xu không cảm thấy bản thân nên nương tay.

Hơn nữa Đông Xu cũng đã dùng lý trí phân tích qua, trong ký ức của cô gái nhỏ đối với người nhà chỉ có oán hận.

Nói cách khác, chỉ cần cô không khiến đối phương chết thì chắc sẽ không làm hỏng nhiệm vụ.

Hơn nữa chưa biết chừng nhiệm vụ của cô gái nhỏ chính là muốn thoát khỏi cái nhà này đâu?

Nghĩ đến người nhà, Đông Xu không khỏi nhớ đến ba mẹ và anh hai đang của mình ở tinh tế.

"Anh hai..." Đông Xu thấp giọng gọi một tiếng, nhắm nghiền mắt lại. Sau đó mở mắt ra lần nữa thì ánh mắt đã sắc bén trở lại.

Sở dĩ cô không hề tìm cách thoát khỏi đây, mà lựa chọn chấp hành cái gọi là nhiệm vụ.

Thực ra là bởi vì anh hai của Đông Xu, Đông Ly.

Đông Ly đã từng là chiến thần Liên Bang với cấp bậc vũ lực 3S, cập bậc tinh thần lực anh hùng 3S, anh ấy đã từng là niềm tự hào của Liên Bang.

Chỉ là đáng tiếc, vào một năm trước bởi vì một trận đại chiến ở tinh tế đã khiến não bộ của Đông Ly bị thương tổn làm cho anh ấy phải luôn hôn mê bất tỉnh.

Lúc mà Đông Xu nhận ra được sự kỳ quái của group Hắc Bao này thì trong lòng cô cũng định xem xét tìm tòi trước một chút.

Nếu bản thân tham gia vào group này thì có thể giành được Hắc Bao, sau khi đọc những điều cần biết khi tham gia group, cô đã hiểu chỉ cần bản thân hoàn thành nhiệm vụ thì có thể đạt được điểm Hắc Bao.

Có đủ điểm Hắc Bao thì có thể biến thành Hắc Bao.



Sở dĩ Đông Xu không có cách chữa khỏi cho Đông Ly là bởi vì thuật trị liệu của cô vẫn luôn dừng lại ở cấp S, không có cách nào thăng cấp được.

Không phải bản thân cô không đột phá được bình cảnh, mà là bởi vì toàn bộ tinh tế cũng chưa từng xuất hiện người có thuật trị liệu vượt qua cấp bậc 2S.

Điều này chắc là do một điều kiện khách quan trói buộc nào đó.

Đông Xu muốn xem thử cái group Hắc Bao này có thể trợ giúp được cho mình hay không.

Vương Nguyệt Hoa bình thường đi nấu cơm, sau đó bà ấy nhìn thấy Đông Xu ăn một mạch hết ba chén cháo đặc thì lập tức bừng tỉnh hét toáng lên: "Cái đồ tốn cơm tốn gạo chết tiệt này, anh của mày làm việc cả buổi sáng cũng chỉ ăn một chén cháo thôi, vậy mà mày..."

Đông Xu liếc nhìn bà ấy, ánh mắt nồng đậm sát khí của cô đã thành công khiến Vương Nguyệt Hoa im miệng.

Vừa ăn lửng dạ thì Đông Xu bắt đầu làm những công việc hằng ngày của cô gái nhỏ.

Xuống ruộng làm việc.

Bây giờ là tháng giêng, thời điểm gấp rút gieo cấy vụ xuân. Lúc này mọi người đều cố gắng làm việc nhiều một chút, kiếm được càng nhiều công điểm.

Để vào cuối năm lúc chia thịt thì cũng có thể lấy nhiều một chút.

Trong đầu Đông Xu chỉ có một vài kiến thức về niên đại này.

Nhưng cũng đủ dùng.

Ở nông thôn vào năm 1976, việc trồng trọt hoặc là dựa vào sức người cày ruộng, hoặc nông dân sẽ dẫn theo con bò cùng cày.

Mặc kệ là làm cách nào thì cũng dựa vào sức người.

Sau khi Đông Xu xem qua rồi thì cũng không có ý định muốn cải tiến gì.

Thời đại này, có rất nhiều thứ bị hạn chế, hai năm gần đây chính sách của nhà nước còn tốt, chứ trước hai năm chỉ một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể bị nhốt vào chuồng bò.

Đông Xu chỉ muốn nhẹ nhàng làm xong nhiệm vụ rồi bỏ đi, không muốn làm nghiên cứu thay đổi cái gì ở thời đại này.

Ở Đại Tây Bắc, người ta cày ruộng rất nhiều, cũng may bây giờ cây cối cũng còn xem như rậm rạp. Tuy rằng gió cát rất lớn nhưng vẫn có thể xuống ruộng làm việc.

Đa phần những người làm việc dưới ruộng đều là cày ruộng, phía sau những chàng nông dân cường tráng là những người gieo hạt.

Những người gieo hạt thường là các cô gái trẻ tuổi, hoặc là những người phụ nữ đã có chồng. Cả một ngày làm việc không ngừng nghỉ thì kiếm được khoảng chừng sáu công điểm.

Công điểm được quyết định dựa vào lượng công việc mỗi người làm được.

Đông Xu vừa được giao một sọt hạt giống, cô còn chưa xuống ruộng thì đột nhiên nghe thấy cách mình khoảng mười mét có tiếng khóc la vang lên!

"Nhà của ông Lữ lại có chuyện gì sao, không phải buổi sáng Lữ Thụ vừa bị đưa đến trạm y tế rồi à?" Người ghi điểm nhìn thấy nhân viên kỹ thuật đã phân chia hạt giống xong, thì đang định đem hạt giống xuống ruộng giao cho mọi người.

Kết quả lại thấy tình hình bên kia, ông ta bất mãn nói thầm một câu, rồi cũng chạy vội sang bên kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv