Lời nói lạnh lùng lộ ra nồng đậm vẻ không biết làm sao, từ trước đến nay trong cung đều là tiếu lý tàng đao, cho dù ngươi vô ý muốn hại người, nhưng cũng sẽ trở thành những người khác ép làm hại đối tượng, huống chi hiện tại mình là địa vị đặc thù, thân là phi tử hoàng thượng yêu nhất, tự nhiên là cái đích để cho mọi người chỉ trích ở trong hậu cung, vì đinh trong thịt, gai trong mắt của các chủ tử trong cung. Hận không thể sớm ngóng trông mình bị trừ bỏ! Cho nên, nàng phải tranh! Chỉ có như vậy, nàng mới không bị người kia ức hiếp đến không còn quyền lực!
"Mẫu phi, nhi thần cũng biết ngài khó xử, nhưng là..." Giọng nói Tiêu Dung Diệp có chút nghẹn ngào, nghe lời nói thành khẩn của thân mẫu nói xong tình cảnh của bản thân mình, hắn làm sao không cảm động lây!
Chỉ là hắn không nghĩ có được tôn vinh vô thượng này, ngôi vị hoàng đế - - nặng bao nhiêu phân lượng, lòng hắn biết rõ! Một khi đảm đương, chẳng lẽ không phải là vui đùa, đó là muốn mai táng tất cả vui vẻ của hắn!
"Mẫu phi, nhi thần hi vọng bản thân vui vẻ!"
Nói một câu ngắn gọn, nói ra suy nghĩ thật sự của chính mình, Đúng vậy, hắn hi vọng bản thân là một người không tranh sự đời, không lo không nghĩ, mà không phải lâm vào trong tranh đoạt quyền thế, không thể thoát khỏi!
"Diệp nhi, mẫu phi cũng hi vọng con vui vẻ, nhưng nếu con không tranh, vui vẻ của con chỉ là tạm thời, ngày phụ hoàng con quy thiên, thử hỏi con còn sẽ có vui vẻ đáng nói sao?"
Mỗi câu nói của Ý phi đều phát ra từ tận đáy lòng, khiến Tiêu Dung Diệp không phản bác được!
Thấy Tiêu Dung Diệp thu lại trầm tư trong mắt, Ý phi liền tự nhiên thốt ra: "Cho nên Diệp nhi, chuyện này không phải mẫu phi bức bách con, là kết quả mẫu phi nhiều lần cân nhắc! Con cẩn thận suy nghĩ lại đi!"
"Mẫu phi, chuyện này không cần lo lắng nữa, nhi thần hết thảy đều nghe ngài!" Tiêu Dung Diệp tiếp nhận lời nói của Ý phi, nói như chém đinh chặt sắt.
"So với việc nhi thần vui vẻ, mẫu phi vui vẻ mới là quan trọng nhất, chỉ cần mẫu phi là vui vẻ là tốt rồi!"
Lúc nói những lời này, tâm Tiêu Dung Diệp như là bị đốt đau đến nửa chín nửa sống, cho đến máu tươi đầm đìa!
Bà là thân mẫu của mình, là người cho mình sinh mệnh, là người mà mình rất kính trọng và kính yêu, thân là con quan trọng nhất là hai chữ hiếu đạo, cho nên bản thân vui vẻ tuyệt đối không thể xây dựng trên nỗi thống khổ của thân mẫu!
Bất đắc dĩ, Tiêu Dung Diệp phải vứt bỏ cái gọi là vui vẻ, cái gọi là kiên trì!
Nghe được lời nói thỏa hiệp của Tiêu Dung Diệp, Ý phi gần như là nín khóc mà cười.
"Diệp nhi, con thật sự nghĩ rõ rồi sao?"
"Vâng, nhi thần đã nghĩ rất rõ ràng!"
"Tốt, tốt, Diệp nhi, con quả nhiên là hài tử tốt của mẫu phi!"
Ý phi kích động đến ngay cả nói chuyện cũng là giọng nói run run, không thể nói nên lời, vui sướng đều hiện lên ở trên mặt!
"Nhi thần đều nghe ngài, mong rằng mẫu phi an trí thỏa đáng tất cả công việc!"
"Cái này là đương nhiên, mẫu phi chắc chắn tiến hành thỏa đáng hết tất cả mọi chuyện!"
- - phân cách tuyến - -
Vào ban đêm, ánh trăng sáng bị che giấu ẩn sau đám mây, thật cẩn thật phát ra những chấm nhỏ ánh sáng suy yếu!
Tiêu Dung Diệp khoác áo bào trắng, cưỡi ngựa nhanh chóng tránh qua các nhánh cây trên đường, ở trước cửa Thần vương phủ nhanh chóng nắm chặt dây cương, xuống ngựa!
Phần đông hạ nhân thấy chủ tử nhà mình trở về, sôi nổi xốc lại mười hai phần tinh thần đi ra ngoài nghênh đón!
"Vương gia, ngài đã trở lại!" Hạ nhân A Quân tiến lên, trực tiếp nhận lấy áo bào trắng Tiêu Dung Diệp tiện tay cởi!
"Ừ, hôm nay vương phủ có phát sinh chuyện gì không?"