Giang Ngôn Trạm dựa sát cô, mỗi lần Nguyễn Nhuyễn hít thở đều có thể cảm nhận được tin tức tố nồng đậm của anh.
Mật độ dày đặc như này, rất ít Alpha còn có thể lý trí nổi. Nguyễn Nhuyễn nuốt nước miếng, gian nan nói: “Giang Ngôn Trạm……” Giọng cô hơi gằn, nghe cũng trầm hơn bình thường nhưng vẫn rất mềm mại, vừa ôn nhu vừa quyến rũ.
Giang Ngôn Trạm cảm thấy eo của anh mềm nhũn, cánh tay chống cạnh người Nguyễn Nhuyễn cũng có chút thoát lực, thiếu chút nữa đè cả người lên Nguyễn Nhuyễn —— nhưng Nguyễn Nhuyễn đã giữ vai anh lại.
Thực ra Nguyễn Nhuyễn cũng không biết cô mạnh như nào, chỉ nhẹ nhàng chống tay một cái đã đỡ được cơ thể lung lay sắp đổ của Giang Ngôn Trạm, tay còn lại không nhịn được mà sờ mặt anh.
Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn vuốt ve sườn mặt anh, rồi lại đến mũi, cuối cùng dừng ở mi tâm. Giang Ngôn Trạm nhắm hai mắt lại. Anh thậm chí đã tưởng tượng đến dáng vẻ của bản thân khi bị đánh dấu tạm thời luôn rồi.
Đánh dấu tạm thời cũng không phải là chuyện gì đặc biệt thân mật, chẳng qua là trao đổi tin tức tố để giúp tin tức tố của Omega ổn định lại mà thôi. Việc này sẽ không ảnh hưởng gì đến Alpha. Còn với Omega, cùng lắm là sẽ bị dính chút mùi tin tức tố của Alpha trong khoảng ba ngày.
Cho nên rất nhiều Omega chưa có bạn lữ sẽ nhờ người đáng tin cậy đến đánh dấu tạm thời, vừa an toàn vừa không có bị dính "hậu quả".
Trong xã hội cũng có dịch vụ hỗ trợ đánh dấu tạm thời cho Omega, tuy cũng có trường hợp đục nước béo cò ôm tâm tư xấu xa, nhưng đa số chỉ đơn thuần là giao dịch, giúp ổn định tin tức tố cho những Omega chưa có bạn lữ.
Lúc trước Giang Ngôn Trạm cho rằng, lần đầu tiên bị đánh dấu tạm thời của mình sẽ là khi anh khoảng 40-50 tuổi, là khi anh hết chịu nổi tin tức tố quấy nhiễu. Rồi sau đó đi tìm một "trung tâm chuyên cung cấp dịch vụ" vừa đắt vừa có tiếng một chút, thuê một A cắn một cái. Trả tiền xong thì anh lại quay lại cuộc sống của mình……
Đương nhiên, lúc trước anh càng mong khoa học kỹ thuật mau phát triển, phát minh ra thuốc tiêm mô phỏng tin tức tố của Alpha. Giang Ngôn Trạm không phải là người sẽ lo được lo mất, nên ý tưởng chỉ xuất hiện trong phút chốc rồi biến mất. Anh sẽ không ngồi đây mà lo lắng cho những việc còn chưa xảy ra. Đối với anh, ứng phó tốt những chuyện xảy đến mới là quan trọng nhất.
Vì thế, Giang Ngôn Trạm chưa từng nghĩ rằng anh sẽ đè một Alpha nữ mới 20 tuổi đầu, không ngừng phát ra tin tức tố quyến rũ người ta trong một không gian nhỏ hẹp. Đã thế anh còn thấp giọng yêu cầu cô gái nhỏ kia.
Ngón tay còn đang khẽ vuốt mi tâm của anh, đầu ngón tay non mịn mềm mại chạm vào cơ thể đang nóng rực của anh, cảm giác có chút mát lạnh.
Bởi vì khoảng cách quá gần, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô rõ ràng, còn ngửi được một mùi hương ngọt ngào.
——Đánh dấu tạm thời không phải là tiếp xúc đặc biệt thân mật, không nhất thiết phải là người yêu, bạn bè với nhau cũng có thể hỗ trợ. Nhưng tư thế và khoảng cách hiện tại của hai người…… nào giống bạn bè chứ.
Hơi thở của Giang Ngôn Trạm nặng nề hơn, cũng không còn sức. Lần trước và cả lần này, đều là dấu hiệu tiền phát tình.
Ba bốn năm trước, khi phát tình anh thậm chí không cần dùng đến thuốc ức chế, chỉ dùng vòng tay thôi đã có thể áp chế được tin tức tố nhiễu loạn. Sao bây giờ lại thành thế này? Như thể cơ thể anh đã hết chịu nổi.
Giang Ngôn Trạm thở hổn hển, miễn cưỡng ngồi dậy, định nghiêng người đưa gáy cho Nguyễn Nhuyễn đã bị Nguyễn Nhuyễn đè lại. Cô gằn giọng gọi: “Giang Ngôn Trạm……”
Mùi cam ngọt ngào dễ ngửi hương ngọt ngào phả vào mặt Giang Ngôn Trạm làm cả người anh cứng đờ. Là tin tức tố của Alpha……
Không phải là loại tin tức tố mang tính công kích, cũng không có cảm giác bị áp bách như các Alpha khác mà là loại tin tức tố phát ra khi bị hấp dẫn bởi Omega đang phát tình, mang theo ý dụ dỗ và ham muốn chinh phục.
Hầu kết Giang Ngôn Trạm lên xuống, anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, tầm nhìn đều trở nên mông lung. Anh mơ hồ thấy Nguyễn Nhuyễn lấy ra một cái vòng tay, sau đó —— "lạch cạch" một tiếng, vòng tay bao cổ tay anh lại.
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn: “Hô……”
May quá, còn nhịn được. Tin tức tố của Omega đang phát tán không ngừng như thủy triều đã từ từ biến mất.
Thái dương Giang Ngôn Trạm đổ mồ hôi, anh thở hổn hển, cả người vô lực mà đè lên Nguyễn Nhuyễn. Cô vô thức ôm anh luôn, cô vỗ vỗ lưng anh như đang dỗ con nít, “Không sao chứ…… Giang Ngôn Trạm?” Thanh âm của Nguyễn Nhuyễn vang lên bên tai anh “Cần đến bệnh viện không?”
…….
Giang Ngôn Trạm nghe hai chữ “bệnh viện”, anh có xúc động muốn cắn cô.
Nguyễn Nhuyễn không biết bạn bè với nhau cũng có thể giúp đánh dấu tạm thời, nhưng cho dù có biết thì cũng phải tốn một ít thời gian cô mới chấp nhận được chuyện này—— nói chung hiện tại chắc chắn không chấp nhận nổi.
Cô nghĩ bị đánh dấu là một chuyện vô cùng vô cùng trọng đại, đặc biệt là đối với Omega. Thân là một A có trách nhiệm, đầu tiên phải quản được răng của mình, không được tự tiện đánh dấu một Omega xa lạ.
Mà bây giờ, Giang Ngôn Trạm còn đang dựa vào người cô, cằm đặt trên vai cô. Cả người anh vô lực, Nguyễn Nhuyễn như muốn trấn an mà vỗ vỗ anh, hỏi: “Anh có nghe được tôi nói gì không?”
“…… Nghe được.” Giang Ngôn Trạm khàn giọng trả lời, anh thầm thở dài, biết mình đã quá nóng vội.
Vốn dĩ đối phương là một người nhát gan, nếu dọa người ta chạy mất thì đúng là mất nhiều hơn được. Hơn nữa bây giờ anh cũng không phải là rất cần được đánh dấu.
Anh càng thấy buồn bực, lẽ ra cô phải không nhịn được chứ? Cô có phải là A không vậy?
Giang Ngôn Trạm chống đệm bên người Nguyễn Nhuyễn, thấy vừa tức vừa thất bại. Không ngờ anh vừa mới động, liền nghe thấy Nguyễn Nhuyễn hít một hơi. Anh lập tức cứng người, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Chỉ thấy Nguyễn Nhuyễn đỡ eo anh, vô cùng nhẹ nhàng mà nâng anh dậy. Nhưng hai người vẫn rất gần, gần như dán vào người nhau. Giang Ngôn Trạm giật mình. Nguyễn Nhuyễn hơi xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn đều đỏ lên, cả khuôn mặt biến thành màu hồng phấn. Đôi mắt lại ngập nước, trông vô cùng xinh đẹp và mê người.
Hầu kết Giang Ngôn Trạm lên xuống, anh nhìn Nguyễn Nhuyễn, thanh âm khàn khàn: “Lên rồi?”
“……” Nguyễn Nhuyễn không nói gì nhìn anh.
Bình thường trong tổng tài bá đạo văn, tiểu yêu tinh câu dẫn người như Giang Ngôn Trạm, chắc chắn sẽ bị làm ba ngày ba đêm, mỗi đêm bảy lần, không xuống giường nổi.
Cô bất đắc dĩ cười một cái, giơ tay sờ mặt Giang Ngôn Trạm: “Giang Ngôn Trạm, anh đừng quyến rũ tôi.” Khóe môi Nguyễn Nhuyễn cong lên, đôi mắt vì cười mà càng thêm sinh động, vô cùng động lòng người.
“Tôi sẽ giúp anh đánh dấu tạm thời, nhưng bây giờ tôi mà mất lý trí……” Cô hơi nhìn xuống nhìn, mềm giọng nói, “Sẽ làm tổn thương anh.”
…… Thật đúng là vừa mềm mại lại vừa A.
Giang Ngôn Trạm ngồi dậy, Nguyễn Nhuyễn cũng ngồi thẳng lại.
Lần thứ hai Giang Ngôn Trạm quyến rũ thất bại, còn bị Nguyễn Nhuyễn nói “Sẽ bị tổn thương” các kiểu, lại nhớ đến dáng vẻ như sắp chịu hết nổi kia của mình, anh vừa thẹn vừa bực, mặt không cảm xúc chỉnh lại quần áo của mình.
Nguyễn Nhuyễn muốn nói cho Giang Ngôn Trạm, cô không phải "người chuyên cung cấp dịch vụ". Nếu cô đánh dấu một Omega thì cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm với người ta. Hơn trong mắt cô, đánh dấu tạm thời đại biểu cho một bước tiến mới trong một mối quan hệ. Nhưng Giang Ngôn Trạm không biết suy nghĩ của Nguyễn Nhuyễn, anh chỉ thật mất mặt.
Càng mất mặt hơn là, nghe Nguyễn Nhuyễn nói thế …… Anh cảm thấy có chút rung động. Giang Ngôn Trạm không thể không thừa nhận rằng Nguyễn Nhuyễn rất đặc biệt với anh, không phải vì bị tin tức tố quấy nhiễu, cũng không phải là trong phút giây yếu lòng mà anh mới có suy nghĩ này.
Giang Ngôn Trạm bên đây chỉnh lại quần áo thì Nguyễn Nhuyễn cũng vuốt phẳng lại váy đồng phục của mình.
Cơ thể cô cũng có chút "phản ứng", nhưng cô không dám chạm vào, chỉ có thể nâng một chân lên che lại. Giang Ngôn Trạm rất quyến rũ, cô cũng suýt chút nữa không nhịn được.
Nguyễn Nhuyễn là một người luôn luôn nghe theo trái tim mách bảo. “Này…..” Mặt cô hơi đỏ, nhỏ giọng nói, “Chúng ta lại đi chơi với nhau nữa được không?”
Giang Ngôn Trạm đang sửa lại cà vạt, nghe cô nói vậy tức đến run cả tay. Còn muốn gặp nữa? Cô nghĩ anh là "MB" à?
Anh nới lỏng cổ áo, tức giận không chịu được, nhưng miệng lại nói: “…… Được.”
“Vậy thì tốt quá.” Nguyễn Nhuyễn cười rộ lên, mềm giọng nói, “Vậy thì anh nói xem, chúng ta có thể tiến thêm một bước không?” Giang Ngôn Trạm khựng lại.
“Bởi vì tôi thấy tôi không thể xem anh chỉ là bạn bè đơn thuần được.” Nguyễn Nhuyễn thành thật nói, “Cho nên sau này có thể tôi sẽ có tình cảm khác với anh…… Mà chúng ta cũng khác phái nên tôi nghĩ hẳn là nên nói rõ với anh trước.”
Vẻ mặt cô rất thành thật, thật sự là nghĩ gì nói nấy, không giả trân cũng không che dấu gì cả. Giang Ngôn Trạm không thể phủ nhận rằng, cho dù không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, không khí cũng không hề ái muội, —— Giang Ngôn Trạm vẫn thấy tim đập thình thịch.