Cậu Ba dường như rất kinh ngạc, chớp mắt: “Vậy thì xấp xỉ với người trong phòng em, “Nói xong, cậu ta giống như cô đơn, lại dường như ngưỡng mộ, cười khổ lắc đầu, “Nhưng thực sự không giống nhau.”
Cậu Cả nghe ra ý tứ trong câu nói ấy, nghiêng người qua hỏi: “Hai người…quan hệ không tốt?”
“Cũng không phải không tốt,” giọng nói của cậu Ba ngày càng nhỏ, tinh thần hắng hắi lúc mới vào đây đã biến mất rồi, “Cô ấy…bình thường rất lạnh nhạt, dường như làm thế nào cũng không thể khiến cô ấy nóng lên.”
“Đó là do cô ấy với chú còn chưa thân thiết,” cậu Cả cười cười đẩy cậu Ba một cái, “Mới có nửa năm, lâu dần sẽ tốt thôi.”
Cậu Ba chăm chú nhìn bức tranh mỹ nữ trên tường, nặng nề thở một hơi: “Anh Cả, nếu không phải anh cứ mãi không khỏe lại…mẹ cũng không vội ép em thành thân” cậu mím môi, có ý nén giận, “Em mới có mười bảy…”
Cậu Cả nhất thời không biết nói gì, một lát sau, cậu Ba làm ra vẻ thoải mái mà cười cười, nháy mắt với anh: “Hôm qua thấy cô ấy vô cùng bám anh.” Cậu đang nói tới chính là nha đầu Hứa Trùy Nhi, “Anh có phúc rồi.”
“Thằng nhóc ngốc,” cậu Cả vui vẻ, cưng chiều xoa đầu cậu Ba, “Nữ hơn ba tuổi, ôm gạch vàng, phúc của chú vẫn còn ở phía sau đó.”
Lúc này Hứa Trùy Nhi đi vào, khuôn mặt đỏ bừng bừng, hai tay nắm chặt vạt áo, phía trên đựng một đống lớn hạch đào: “Hôm qua Lão phu nhân cho người mang đến đó”. Trên người cậu mang dáng vẻ vui mừng tràn đầy sức sống, “Em đều mang đi phơi nắng ở Đông Viện.”
Cậu Ba chỉ nhìn qua một cái, mặt đỏ bừng quay đi. Hứa Trùy Nhi chỉ lo nhìn đống hạch đào không để ý đến vạt áo phía trước bị kéo cao lên làm lộ ra đồ lót.
“Nha đầu!” Cậu Cả gấp gáp gọi Hứa Trùy nhi, bị cậu Ba nghe thấy, kinh ngạc mà nhìn qua. Anh Cả cậu, một kẻ lão làng chốn phong nguyệt, cùng kiêu binh xưng huynh gọi đệ, chưa từng gọi một người con gái nào như vậy. Nói giọng quê mùa, lại rất thân thiết, mềm mại, giống như đang gọi một phần thân thể mình vậy.
“Vâng,” Hứa Trùy Nhi ngoan ngoãn đáp lời, cẩn thận để hạch đào lên bàn, đôi bàn tay nhỏ trắng nõn chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn được một quả to nhất tách ra, gọi cậu Ba giống như gọi một đứa nhỏ: “Đưa tay ra đây.”
Cậu Ba sững sờ nhìn theo Hứa Trùy Nhi, đưa tay ra trước mặt cậu, Hứa Trùy Nhi cẩn thận lấy nhân hạch đào, mang từng khối sạch sẽ đặt vào lòng bàn tay cậu Ba: “Hạch đào nhà cậu rất thơm,” cậu vừa nói vừa cười với cậu Ba, đây là em trai ruột người đàn ông của cậu, cậu phải dốc lòng yêu thương, “Cậu ăn đi, ăn xong tôi lại tách nhân cho.”
Cậu Ba không rõ là xấu hổ hay lúng túng, khẽ nhìn anh Cả một cái, cậu Cả rõ ràng là không vui, trưng ra khuôn mặt lạnh vốn có, cầm lấy cánh tay Hứa Trùy Nhi, kéo lại gần anh: “Làm chị dâu phải ra dáng chị dâu!”
Nói như vậy, bàn tay anh ôn nhu kéo lấy cái eo nhỏ, giống như mẹ già mà nhẹ phủi sạch bụi trên áo vợ mình.
Nhìn là biết Hứa Trùy Nhi thường xuyên được anh cưng chiều, ngượng ngùng nói chuyện với cậu Ba: “Tôi đã từng gặp vợ cậu, rất xinh đẹp.”
Xinh đẹp hả? Cậu Ba không nói lên lời, chỉ cảm thấy cùng là “chị”, một người lạnh lùng như mùa đông, một người lại ấm áp như xuân tháng ba: “Cô ấy…” cậu Ba không cẩn thận nói ra những lời trong lòng mình, “Không đẹp bằng chị.”
“Nói bừa,” Hứa Trùy Nhi cười cậu Ba, cho rằng cậu chỉ dẻo miệng, “Người ta toàn thân sáng chói, tôi sao có thể so sánh được.”
Lúc này cậu Ba mới chú ý đến cánh tay Hứa Trùy Nhi cùng với vành tai, mấy chỗ da thịt lộ ra, trắng nõn, không phấn son, không biết làm sao, cậu Ba mặt bỗng dưng đỏ, hoang mang rỗi loạn không ngồi nổi nữa: “Anh Cả…em” cậu cúi thấp đầu trốn tránh Hứa Trùy Nhi, “…hôm khác em tới thăm anh.”
Nói xong, vội vội vàng vàng chạy đi.
Cái “hôm khác” mà cậu ta nói, kỳ thực là ngày hôm sau. Sắp trưa rồi, Hứa Trùy Nhi đang đứng trong sân phơi quần áo, cậu mặc một bộ quần áo bằng vải dệt mới. Cậu Ba mặt đỏ tai hồng đi đến.
Hứa Trùy Nhi nhìn thấy cậu Ba, tự nhiên gọi một tiếng “Cậu Ba”, vẫy vẫy cánh tay: “Mặt cậu sao lại đỏ như thế?”
Cậu Ba nhìn một vòng quan sân, không tự nhiên mà thấp giọng hỏi: “Anh tôi đâu?”
“Tập luyện mệt mỏi, đang nằm trên giường nghỉ ngơi rồi,” Hứa Trùy Nhi vén tay áo đến tận khửu tay, hai cánh tay ướt đẫm, “Để tôi gọi …”
“Đừng gọi,” cậu Ba nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của cậu, ngại ngùng lấy ra một que trúc, trên đầu có một hình người nặn bằng đường đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như là Tôn Ngộ Không.