Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 44:



Lư Kiều Hạnh ghen ghét Lư Kiều Nguyệt ra mặt được, làm sao lại không ghen ghét ra mặt với Lư Quế Lệ, đơn giản là vì Lư Quế Lệ là tiểu cô của nàng, là trưởng bối, nàng lại cần mượn đối phương để tránh đánh chửi của Kiều thị, cho nên khi đối mặt với đối phương, tâm tư kia nàng tàng tương đối sâu mà thôi.

Đương nhiên, so đối đầu với Lư Kiều Nguyệt, khi nàng đối mặt với Lư Quế Lệ, còn có một tia cảm giác thương cảm.

Cho dù ngươi được trưởng bối trong nhà sủng ái, thì có thể làm thế nào đây? Đáng tiếc ngươi có một thân thể tàn tạ, ngay cả đại môn cũng không thể đi ra, Đỗ Liêm mà ngươi ngày nhớ đêm mong, cũng sắp đính hôn với Lư Kiều Nguyệt rồi.

Lư Kiều Hạnh nghĩ vậy.

“Hạnh nhi, Hạnh nhi…”

Lư Kiều Hạnh bỗng phục hồi tinh thần lại, thấy tiểu cô giơ tay quơ quơ trước mắt mình.

“Cháu làm sao vậy? Có chuyện gì khó nói sao? Có phải Đỗ Liêm đã xảy ra chuyện gì không, thảo nào lâu rồi không thấy hắn đến nhà…”

Là Lư Quế Lệ suy nghĩ nhiều thôi, Đỗ Liêm gần đây sở dĩ rất ít đến Lư gia, không có gì hơn bởi vì việc học bận rộn, còn có nguyên nhân lớn nhất là bởi vì việc hôn nhân giữa hắn và Lư Kiều Nguyệt.

Thời gian này cần phải kiêng kị.

Bỗng chốc, một ý niệm đột nhiên hiển hiện trong đầu Lư Kiều Hạnh.

Nàng thu liễm biểu lộ trên vẻ mặt, hơi do dự nói: “Tiểu cô, có chuyện cháu không biết có nên nói với cô không…”

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là Đỗ Liêm đã xảy ra chuyện gì?”

Lư Quế Lệ ngạc nhiên nghi ngờ thở gấp, nàng đè nặng ngực đau đớn, cưỡng chế chính mình bỏ qua vẻ đau đớn này, nhìn thẳng tắp sang cháu gái.

Lư Kiều Hạnh vội vàng dịch người sang thuận khí, vừa nói: “Tiểu cô, người đừng vội, Đỗ Liêm không xảy ra chuyện gì, mà là…”



“Mà là cái gì!” Lư Quế Lệ gắt gao cầm lấy ống tay áo của nàng hỏi.

Lúc này bỗng dưng Thôi thị đẩy cửa ra đi vào.

“Nhị nha đầu, làm sao vậy?”

Thôi thị bưng một cái khay gỗ, trên khay gỗ để một chén cháo loãng, một đĩa đồ ăn cùng mấy chiếc bánh bột ngô, còn có một chén canh trứng gà. Canh trứng gà là chuẩn bị riêng cho Lư Quế Lệ, cháo loãng là cho Lư Kiều Hạnh.

Bởi vì Lư Kiều Hạnh có thể dỗ con gái vui vẻ, cho nên Thôi thị có vài phần yêu quý đứa cháu gái Lư Kiều Hạnh này, không ít lần khi Kiều thị đánh chửi Lư Kiều Hạnh, bà ra mặt ngăn lại. Chỉ tiếc Kiều thị hôm nay sinh ra con trai, lưng cũng cứng rắn, không sợ hãi Thôi thị như trước kia, đối với lời Thôi thị nói…, chỉ hờ hững lạnh lẽo. Nhưng đến cùng Thôi thị là mẹ chồng của bà ta, dù cho Kiều thị hung hăng càn quấy thế nào cũng phải cố kỵ một vài, bởi vậy gần đây Lư Kiều Hạnh khá khẩm hơn trước đây một chút.

Hai người bị hoảng sợ.

Lư Kiều Hạnh là vì chột dạ, Lư Quế Lệ là sợ mẹ mình nghe được lời vừa nói.

“Mẹ à, con không sao, con đang nói chuyện với Hạnh nhi đây này.” Lư Quế Lệ lắp bắp nói.

Thôi thị không sinh nghi, đặt khay gỗ trong tay xuống: “Ta bưng điểm tâm tới rồi, các ngươi ở trong phòng ăn đi. Hạnh nha đầu, trò chuyện tiểu cô nhiều một chút.” Tinh thần con gái mấy ngày nay rất không tốt, Thôi thị rất lo lắng.

Lư Kiều Hạnh bộ dạng rất nhu thuận, nói: “Cảm ơn nãi nãi, cháu sẽ trò chuyện với tiểu cô nhiều ạ.”

Thôi thị thoả mãn gật đầu đi ra ngoài.

Bên trong nhà chính, Kiều thị ngồi ở trước bàn đợi mẹ chồng về ăn cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nha đầu chết tiệt kia lại nhõng nhẽo.”

Lư Minh Sơn mới vừa từ ngoài đường về nhà đã nghe thấy như vậy, lúc này tâm tình đang không tốt. Nghe Kiều thị nói như thế, còn tưởng rằng bà ta đang nói tiểu muội, vội vàng nhìn trộm nhìn Lư lão hán ngồi ở chủ vị, quay đầu trách mắng: “Bà nương chết tiệt, ngươi đang nói ai vậy?!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv