Cơn đau khiến sắc mặt của hai người trở nên vặn vẹo ngay tức khắc.
"Tiện nhân! Đúng là cái đồ không biết tốt xấu! Lão nhị lão tứ mau chóng tới đây, cùng nhau bắt lấy con tiện nhân này, lão tử phải làm cho nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong!" Nam nhân dẫn đầu ngoan độc nói.
Nam nhân đang áp chế Mục Thâm và Mục Uyên nghe vậy, lập tức buông hai người ra, nhanh chóng bước tới tụ họp với đồng bọn.
Thấy cả bốn người đều xúm xít lại đây, Mục Tri Hứa đặt Mục Tri Hạ xuống đất: "Hạ Hạ, bịt mắt lại rồi trốn ở phía sau đi!"
Tuy rằng Mục Tri Hạ vô cùng sợ hãi, nhưng cũng rất biết thời biết thế, chạy hạn hơn nửa năm, nàng sớm đã không còn là một tiểu hài tử đơn thuần, cái gì cũng không biết!
Không sai, lúc này bọn họ đang ở trên đường chạy nạn. Đại Yên năm thứ ba, Vĩnh Định Phủ gặp đại hạn, đất đai ngàn dặm đều trở nên cằn cỗi và rạn nứt, toàn bộ hoa màu chết khô, không thể thu hoạch được bất cứ loại lương thực gì, dân chúng lầm than!
Tiếng kêu than dậy trời dậy đất, xác người bị chết đói ở khắp nơi! Cỏ cây bỗng chốc trở thành lương thực, khổ không thể tả.
Và khi rừng núi chẳng còn màu xanh tươi nữa, lưu dân trở nên cực kỳ đói khát, vì vậy mà vứt bỏ lương tri, dời tầm ngắm đến những đứa nhỏ.
Thậm chí còn xuất hiện tình trạng đổi con cho nhau - để ăn!
Ánh mắt Mục Tri Hứa vô cùng lạnh lẽo, nàng rút dao bổ củi bên hông ra, không cảm xúc nhìn người trước mặt.
Nhìn thấy dao bổ củi trong tay nàng, ánh mắt của bốn người đều biến đổi: "Đây là dao bổ củi của lão ngũ, ngươi đã làm gì lão ngũ thế?"
Khóe miệng của Mục Tri Hứa khẽ cong, tạo thành một nụ cười tàn nhẫn: "Đã đi xuống dưới chờ các ngươi rồi, đừng lo lắng như vậy, không lâu nữa các ngươi đều có thể xuống dưới để đoàn tụ với hắn."
Nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, nàng siết chặt dao bổ củi vọt lên, lập tức đánh đòn phủ đầu!
“Phi! Tiện nhân!”
“Cùng nhau tiến lên đi, để nàng ta chôn cùng với lão ngũ! Sau đó bắt con dê nhỏ hai chân kia trở về, chúng ta ăn uống no nê một bữa!" Lúc nói chuyện, nam nhân thoáng liếm bờ môi khô khốc, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Bốn người đều nghĩ đến bữa ăn ngon sắp được bày ra, ai nấy đều không cam lòng yếu thế vọt lên phía trước.
Mục Tri Hứa né tránh nắm đấm bên trái, trở tay bổ dao nhỏ xuống, con dao bổ củi này được mài đến bóng loáng, quả là thập phần sắc bén!
Đối phương trốn tránh không kịp, cánh tay lập tức bị chém một cái, tạo ra vết thương hở khá nặng.
Máu tươi chảy xuống đầm đìa, đôi mắt của một số người đều đỏ lên, ngay cả Mục Tri Hứa cũng không ngoại lệ.
Mục Uyên và Mục Thâm chạy tới, nhanh chóng kéo Mục Tri Hạ về phía sau, sau đó hai người vội vàng nhặt gậy gộc trên mặt đất lên, chắn ngang trước ngực!
“Ta đi giúp tỷ tỷ!” Mục Uyên nói xong liền muốn tiến lên, nhưng lại bị Mục Thâm nhanh tay giữ chặt.
“Đừng làm phiền tỷ tỷ!” Mặc dù hai người là song bào thai, nhưng Mục Thâm chính là ca ca, tính tình có chút cẩn trọng hơn đôi ba phần.
Trên đường chạy nạn vô cùng hung hiểm, do đó cũng góp phần rèn giũa con người rất nhiều, đặc biệt là ở trong tình hình hiện tại, phụ mẫu đều vì bảo vệ bọn họ mà bị chém chết, bọn họ phải trưởng thành lên.
“Chính là tỷ tỷ…”
“Ngươi qua đi tỷ tỷ còn phải bảo vệ ngươi!” Mục Thâm cắn răng nói.
Tuy hắn nói như vậy, nhưng đôi mắt lại chăm chú, nhìn chằm chằm về phía Mục Tri Hứa đang quần chiến, bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm, vô tình bộc lộ sự khẩn trương trong lòng hắn.
Mục Uyên nghe lời ca ca không chạy qua, thế nhưng tay vẫn cầm cây gậy thật chặt, dường như chỉ cần Mục Tri Hứa bị tổn hại dù chỉ một chút, hắn lập tức xông lên trước tiên.
Không những là hắn, Mục Thâm cũng như thế.
Một mình Mục Tri Hứa chiến đấu với bốn người, nàng biết cần phải tốc chiến tốc thắng, bằng không nàng cũng không kiên trì được bao lâu nữa!
May thay là ngay từ đầu, đối phương đã khinh địch, vì vậy nàng nhân cơ hội đó mà đánh úp, đảo mắt đã giải quyết được một người.
Còn lại ba người kia, bấy giờ bọn họ mới bắt đầu nhìn thẳng vào nàng, chủ yếu thì mấy người bọn họ chỉ là dựa vào sự tàn nhẫn, nói tới công phu hay thân thủ gì gì đó, căn bản là bọn họ không hề có.
Trong cái thế đạo này, chú trọng chính là ở chỗ, người mềm yếu sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ người liều mạng, Mục Tri Hứa tàn nhẫn như thế cũng đã dọa bọn họ không nhẹ.
Thế nhưng dù sao cũng chỉ là chút ít công phu, đợi đến khi ba người kịp phản ứng, nhận thấy tự dưng lại bị một con nhóc hù dọa, ba người lập tức thẹn quá hóa giận.
“Tiện nhân! Lão tử muốn chém người thành tám khối!” Nam nhân dẫn đầu hung ác nhìn Mục Tri Hứa.
Mục Tri Hứa lại không nói một lời vọt lên.
Sự liều lĩnh và tàn nhẫn trong ánh mắt của nàng xen lẫn vết máu đang nhỏ giọt trên dao bổ củi, cảnh tượng ấy khiến cho da đầu của ba người có chút tê dại!