Cố Vân Đông sắc mặt thay đổi, lấy khuỷu tay thúc mạnh ra đằng sau.
“Là ta.” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, thuận tiện chặn lại khuỷu tay nàng.
Cố Vân Đông hơi hơi sửng sốt, quay đầu liền thấy Thiệu Thanh Viễn đang trương cái vẻ mặt không biểu tình nhìn nàng, nàng kinh ngạc, “Ngươi như thế nào ở đây?”
Thiệu Thanh Viễn thấy nàng không ý thức được người còn đang ở trong lòng ngực hắn, liền cũng làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ là đè thấp thanh âm nhẹ giọng nói, “Ta cùng Liễu thiếu gia tới.”
“Liễu thiếu gia? Là người đang cùng Bành Trọng Phi nói chuyện phiếm kia sao? Ngươi còn nhận thức?”
“Cũng không phải rất quen thuộc, hắn chính là vị thiếu gia nhà giàu lần trước mua lợn rừng của chúng ta, cũng là vị quen biết thiếu gia của huyện lệnh, tên là Liễu Duy. Hắn muốn ta dẫn theo hắn vào núi, cấp ta một trăm lượng bạc.” Dừng một chút, Thiệu Thanh Viễn tiếp tục nói, “Ta nghe nói ngươi tới Bành phủ tìm Bành Trọng Phi, vừa lúc Liễu thiếu gia cũng tới, ta liền lại đây nhìn xem.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, “Ngươi là tới giúp ta?”
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc một lúc lâu, “Buổi sáng ta vào núi bắt hai con gà rừng, buổi tối muốn ăn gà hấp muối.”
Cố Vân Đông: “…”
“Chỉ vì ăn, ngươi cũng thật chịu khó.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, “Chưa từng ăn qua, nghe nói ăn rất ngon.”
Hài tử đáng thương, Cố Vân Đông tuy rằng chính mình cũng từng là một cô nhi, nhưng khi nàng còn nhỏ ở cô nhi viện cũng đã ăn qua thứ tốt của mấy thiện tâm nhân sĩ đưa tới.
“Ngươi tính toán như thế nào lấy về đồ vật của ngươi?”
Thiệu Thanh Viễn nhìn ánh mắt thương hại của nàng, trong lòng xuất hiện vạch đen, cứ tiếp tục lấy cớ như vậy, hắn lo lắng sau này sẽ biến khéo thành vụng, vội vàng thay đổi đề tài.
Cố Vân Đông nghe được vấn đề hắn hỏi, mới đột nhiên phản ứng lại, nàng còn có chuyện quan trọng còn chưa có làm. Nàng lúc này mới phát hiện khoảng cách của hai người thế nhưng gần như vậy, lập tức nhích ra một đoạn, sau đó mới nói, “Còn có thể tính thế nào? Đương nhiên là đem cái tên Bành Trọng Phi kia đánh vài đòn để hắn đem đồ trả lại cho ta.”
Thiệu Thanh Viễn, “…”
Cố Vân Đông thấy hắn muốn nói cái gì lại không biết nên nói như thế nào biểu tình liền vui vẻ lên, “Ha ha, ngươi cũng thật tin người đi, ta lại không phải ngốc tử.”
Lại nói mục đích chủ yếu của nàng cũng không phải là lấy lại bản vẽ về, hai bản vẽ này không có, nàng có có thể vẽ cái khác tốt hơn.
Nhưng là khi xây xong phòng ở, Bành Trọng Phi có thể sẽ sai người đến đập phá.
Đánh người… đó là hạ sách.
“Nói đứng đắn, người giúp ta một chút, buổi tối ta chẳng những làm gà hấp muối cho ngươi, còn làm gà cay cho ngươi, thế nào?”
Cố Vân Đông một bộ biểu tình dụ hoặc ‘chỗ tốt hảo hảo’.
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy lời này có điểm quen tai, suy nghĩ một lát mới nhớ, chính mình lúc trước cũng là như vậy dụ dỗ Liễu Duy.
“Thế nào? Giúp hay không giúp? Yên tâm, chỉ là một chút chuyện vặt mà thôi.” Cố Vân Đông dùng ngón tay biểu tình chỉ là một chuyện rất nhỏ bé.
Thiệu Thanh Viễn thanh âm trở nên phá lệ thấp, “Được.”
Bất luận là chuyện gì, hắn đều giúp.
Cố Vân Đông liền cười, lúc này mới cúi đầu nói với hắn kế hoạch của chính mình, “Trong chốc lát ta đi ra ngoài, thấy Bành Trọng Phi, ngươi liền….Như vậy như vậy, đã hiểu sao?”
“Được.”
Cố Vân Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Chính mình cẩn thận một chút, nếu là có nguy hiểm, lập tức thoát thân.”
“Ân.”
Cố Vân Đông liền thật cẩn thận rời khỏi phòng, đi ra ngoài được một đoạn đường, liền nhìn thấy nha hoàn dẫn nàng đi lúc trước đang ở khắp nơi tìm nàng.Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 92: Cũng thật chịu khóCố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, nha hoàn kia lập tức xoay người lại, nhìn nàng mắng xối xả, “Ngươi sao lại thế này, sao lại chạy loạn lên vậy, có biết đây là địa phương nào hay không? Nếu là va phải phu nhân tiểu thư ngươi đảm đương nổi sao?”